Khương lão đại thấy Đường Tuế dám đánh nương của hắn ta thì lập tức nổi giận.
Trong thôn, nhà bọn họ cũng được coi là nhà giàu có nhiều tráng đinh, nhà người bình thường căn bản không dám đụng tới bọn họ.
Từ trước tới giờ bọn họ bắt nạt người khác thành thói, chứ chưa bị người khác bắt nạt bao giờ.
Hôm nay, thật đúng là được mở mang kiến thức.
Khương lão đại tức giận quát lên xong, giơ tay ra muốn đánh Đường Tuế.
Khương Vân Thần đứng bên cạnh ôm Tiểu Bảo đang khóc, nhìn thấy cảnh tượng này thì trợn mắt, vội vàng chạy lại.
Nhưng mà với khoảng cách giữa bọn họ lúc đó, căn bản không kịp ngăn cản.
Sắc mặt Đường Tuế vẫn không thay đổi.
Nàng vẫn đứng yên không nhúc nhích, chờ bàn tay của Khương lão đại vươn tới, thì trực tiếp nắm cổ tay của hắn ta, khẽ dùng sức một chút, liền vang lên tiếng "rắc".
"A..."
Trong nháy mắt, Khương lão đại thê thảm hét lên, ngã xuống đất rên rỉ không ngừng.
Những người còn lại của nhà họ Khương vốn đang muốn tới gần, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Đường Tuế quát lạnh lên: "Đặt đồ vật của nhà ta lại chỗ cũ cho ta, thứ nào hỏng thì bồi thường bằng tiền, nếu không, ta liền vặn cổ tay các ngươi, cho một đám các ngươi khóc lóc đi về."
Người nhà họ Khương thấy Đường Tuế đã đánh hai người, cái vai người đàn bà chanh chua này, bây giờ nàng diễn đã rất thành thạo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572736/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.