Chương trước
Chương sau
Có lạnh không, nàng chạy tới đây làm gì?"

Giọng nói của Khương Vân Thần có ý trách móc.

Đường Tuế ngẩng mặt, khẽ mỉm cười, trong con mắt đen láy lấp lánh đầy ánh sao trời.

"Ta vốn không định tới, dù sao cũng không có chuyện gì, nhưng vừa này Hổ Tử nương nói với ta, đám người Khương gia kia tới đây? Ta sợ bọn họ làm gì với chàng, sợ chàng chịu thiệt thòi!"

"Nhưng lúc ta đến bọn họ đã ủ rũ bỏ đi rồi, căn bản không cần ta ra mặt."

Nghe Đường Tuế nói như vậy, trong lòng Khương Vân Thần như được xoa dịu, chỉ là vẫn hơi đau lòng vì nàng bị đông lạnh.

"Được rồi, ta không lạnh nữa, chúng ta đi về thôi!"

Tuy Đường Tuế rất cảm động vì Khương Vân Thần đau lòng cho nàng như thế, nhưng bọn trẻ còn rất nhỏ, chúng ở nhà một mình, nàng chắc chắn phải lo lắng.

Khương Vân Thần cũng rất lo lắng cho bọn trẻ, lập tức kéo tay Đường Tuế, hai người cùng đi về nhà.

Chỉ là, vừa mới về đến gần nhà đã nghe thấy tiếng khóc la của bọn trẻ, cùng với tiếng mắng chửi chói tai.

Sắc mặt Đường Tuế và Khương Vân Thần lập tức thay đổi.

Cả nhà bà Khương đã kéo tới đây.

Biểu cảm trên mặt bọn họ lập tức trở nên khó coi.



Hai người nhanh chóng lao vào nhà.

Chỉ nhìn thấy đám người Khương gia kia giống như lũ cướp, bắt đầu thấy thứ gì là cuỗm luôn thứ ấy, thứ gì không lấy được là bắt đầu đập.

Giống hệt như bọn thổ phỉ.

Không ngừng khóc hu hu.

Bà Khương bên kia còn chỉ trỏ, không ngừng mắng.

"Hai đứa mày là loại tiền mất tật mang, đồ sao chổi, khóc cái gì mà khóc! Cả nhà đều bị chúng mày khóc bần."

"Các ngươi không được cướp đồ nhà ta."

"Đều là người xấu."

Đại Bảo Tiểu Bảo vừa khóc lóc vừa mắng.

Vừa chờ mong cha mẹ nhanh chóng trở về.

Bà Khương vốn dĩ mặt dày, lúc này nghe hai đứa bé bên cạnh khóc thút thít, bà ta không thèm để ý chút nào.

"Ha, đồ của con trai tao chính là đồ của tao, không cho tao nhà, thì tao lấy toàn bộ đồ trong nhà đi, đừng ai hòng giữ lại."

"Các ngươi nhanh lên, chúng ta làm xong sớm còn về ngủ."



Bà Khương cực kỳ uy phong, lại mắng một tiếng.

Ngay lúc này, bà Khương nhìn thấy bên cạnh có đặt một thanh kiếm gỗ nhỏ điêu khắc, nhìn có vẻ khá hay, bà ta vừa định duỗi tay ra lấy, thì bị Đại Bảo phi tới, há mồm cắn tay.

"Á..." Bà Khương lập tức phát ra tiếng quát tháo thê lương: "Đồ khốn khiếp này, mày dám cắn tao, xem tao có đánh chết mày không."

Bà Khương đau đớn, đôi mắt choáng váng, trong lòng bùng lên một trận oán khí, bà ta giơ tay cao lên rồi đánh mạnh xuống.

Muốn ném thằng bé xuống đất.

Đường Tuế nhanh chóng xông tới đưa tay ôm thằng bé, thuận tiện đạp một cái vào ngực bà Khương.

"Á ôi."

Bà Khương hét một tiếng, cơ thể giống như mũi tên, bay ra ngoài.

Va đập mạnh lên tường rồi rơi xuống đất.

"Bà già mất nết, chạy tới nhà ta tác quái, bà đúng là ăn gan hùm mật gấu."

Đường Tuế ôm lấy đứa trẻ đang không ngừng khóc, bắt đầu mắng nhiếc.

Rõ ràng là cháu ruột của bà ta, thế mà bà ta có thể làm ra loại chuyện này.

Quả đúng là đáng chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.