"Muốn gì á?”
Đường Tuế nháy mắt một cái, ngơ ngác nhìn Khương Vân Thần.
Ánh mắt Khương Vân Thần bỗng nhiên trầm đi.
“Muốn nàng.”’
Hô hấp của hắn cũng nặng nề đi.
Hồi lâu sau, mới tránh ra được.
Đường Tuế thở hồng hộc, sắc mặt đỏ ửng, nơi mũm mỉm nào đó cũng ửng đỏ lên.
"Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài ăn đồ thật ngon nào.”
Giọng Khương Vân Thần vẫn thấp như cũ.
"Ừm."
Giọng Đường Tuế nhỏ như muỗi kêu, đáp một tiếng, giờ phút này nàng không dám nhìn Khương Vân Thần.
Ánh mắt của Khương Vân Thần, thật sự quá nóng bỏng nhiệt tình.
"Đi thôi."
Khương Vân Thần vươn tay ra, nắm tay Đường Tuế, hai người cùng đi ra ngoài.
Mấy tháng sau.
Khương Vân Thần không nghi ngờ chút trở thành tràng nguyên, hơn nữa còn là nhân vật chạm tay có thể bỏng trong kinh thành.
Cộng thêm Viên gia cũng mở từ đường, để bọn họ nhận tổ quy tông.
Trước kia, không ít người thương hại Viên gia, nói Viên đại nhân có giỏi tới đâu thì có ích gì.
Dù sau cũng không có hậu nhân nào, thời gian trước trong tộc cũng từng bảo Viên đại nhân nhận nuôi một đứa làm con thừa tự, nhưng đều bị Viên đại nhân từ chối.
Giờ đây, Khương Vân Thần nhận tổ quy tông nên không còn ai xem thường các loại nữa.
Mà đều tràn đầy hâm mộ, con trai thì ai cũng biết sinh, nhưng dạy dỗ tốt như vậy thì không có mấy người.
Vậy là Khương Vân Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572703/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.