Chương trước
Chương sau
"Muốn gì á?”

Đường Tuế nháy mắt một cái, ngơ ngác nhìn Khương Vân Thần.

Ánh mắt Khương Vân Thần bỗng nhiên trầm đi.

“Muốn nàng.”’

Hô hấp của hắn cũng nặng nề đi.

Hồi lâu sau, mới tránh ra được.

Đường Tuế thở hồng hộc, sắc mặt đỏ ửng, nơi mũm mỉm nào đó cũng ửng đỏ lên.

"Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài ăn đồ thật ngon nào.”

Giọng Khương Vân Thần vẫn thấp như cũ.

"Ừm."

Giọng Đường Tuế nhỏ như muỗi kêu, đáp một tiếng, giờ phút này nàng không dám nhìn Khương Vân Thần.

Ánh mắt của Khương Vân Thần, thật sự quá nóng bỏng nhiệt tình.

"Đi thôi."

Khương Vân Thần vươn tay ra, nắm tay Đường Tuế, hai người cùng đi ra ngoài.



Mấy tháng sau.

Khương Vân Thần không nghi ngờ chút trở thành tràng nguyên, hơn nữa còn là nhân vật chạm tay có thể bỏng trong kinh thành.

Cộng thêm Viên gia cũng mở từ đường, để bọn họ nhận tổ quy tông.

Trước kia, không ít người thương hại Viên gia, nói Viên đại nhân có giỏi tới đâu thì có ích gì.

Dù sau cũng không có hậu nhân nào, thời gian trước trong tộc cũng từng bảo Viên đại nhân nhận nuôi một đứa làm con thừa tự, nhưng đều bị Viên đại nhân từ chối.

Giờ đây, Khương Vân Thần nhận tổ quy tông nên không còn ai xem thường các loại nữa.

Mà đều tràn đầy hâm mộ, con trai thì ai cũng biết sinh, nhưng dạy dỗ tốt như vậy thì không có mấy người.

Vậy là Khương Vân Thần một đường thăng chức, tiến nhập vào nội cát.

Sau khi có đôi song phượng thai Đại Bảo Tiểu Bảo, còn sinh thêm một đứa con trai, trải qua cuộc sống cực kỳ hạnh phúc với Đường Tuế.

(Hoàn vị diện)

...

“Đường Tuế, cô muốn làm tôi phỏng chết sao?”

“Soạt...”



Sữa bò ấm trực tiếp tạt lên mặt Đường Tuế vừa mới xuyên đến.

Làn da Đường Tuế rất nõn nà, tuy chỉ là sữa ấm, nhưng chỉ trong một giây lát, làn da bị dính sữa của cô đã đỏ lên một mảng, nhìn có chút dọa người.

Chà, đau.

Đường Tuế đưa tay vuốt mặt rồi nhìn về người vừa tạt sữa bò lên mặt cô.

Đó là một cô gái trẻ nhìn qua cũng chỉ chừng 20 tuổi, vẻ ngoài rất xinh đẹp, nhưng sự cay nghiệt trong mắt đã kéo giá trị nhan sắc của cô ta xuống không ít.

Đúng vào lúc này Luân Hồi Kính cũng truyền nội dung cốt truyện đến.

Vị trước mắt này là cô em chồng của nguyên chủ Đường Tuế, Cố Hoàn Ninh.

Đường Tuế là cô nhi nên vô cùng khát vọng tình thân.

Năm sáu tuổi, người nhà họ Đường tìm được cô trong cô nhi viện, nói đồng ý nuôi cô, làm ba mẹ cô.

Đường Tuế mang theo lòng ngập tràn vui mừng đi đến nhà họ Đường, dù sau khi đến nhà họ Đường đã phát hiện được mục đích chính bọn họ nhận nuôi cô là để làm kho máu di động cho đứa con gái Đường Tịch Dao bị bệnh hiếm thấy thì cô cũng thật lòng xem bọn họ là người một nhà.

Từ sáu tuổi đến hai mươi ba tuổi, không phải Đường Tuế không có cảm giác người nhà họ Đường đối xử lạnh nhạt với cô, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn mang lòng đội ơn.

Sau này cô lại yêu Cố Đình Tước, nhưng vì tự ti, cộng thêm nguyên nhân liên quan đến Đường Tịch Dao, nên cô vẫn một mực giấu kín trong lòng.

Cô biết Cố Đình Tước thích Đường Tịch Dao, nhưng khi Cố Đình Tước cầu hôn cô, cô vẫn đồng ý gả cho anh ta.

Chỉ vì Đường Tịch dao nói: “Em gái, chị biết em cũng yêu A Tước, chị không biết mình còn có thể sống được bao lâu, chị chỉ hi vọng sau khi chị đi, sẽ có một người đáng tin cậy ở bên chăm sóc A Tước. Em gái, em gả cho A Tước đi, coi như chị xin em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.