Chương trước
Chương sau
Cha mẹ, đây là ca ca, tẩu tử à?"

Viên Liên Kiều tươi cười đứng một bên, trong đôi mắt to tròn tràn đầy mong chờ.

"Đúng vậy."

Viên phu nhân vui vẻ gật đầu, giới thiệu bọn họ với nhau.

Đường Tuế nhìn thấy Viên Liên Kiều, không giống như quý nữ nhà cao cửa rộng thích làm ra vẻ, ước chừng là do Viên phu nhân dạy dỗ tốt.

Nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua Khương Vân Thần, ánh mắt của Khương Vân Thần thế mà vẫn dừng trên người nàng.

Mặt Đường Tuế phiếm hồng, kéo kéo tay hắn, ý nói hắn không cần tiếp tục nhìn nàng như vậy.

"Ta đã chuẩn bị rượu và thức ăn rồi, ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện đi."

Viên Liên Kiều mỉm cười, dẫn mọi người cùng vào ăn cơm.

Một bữa cơm này kéo cảm tình của mọi người lại gần nhau.

Cuối cùng còn nhất trí quyết định, để Đại Bảo Tiểu Bảo sống cùng hai ông bà già.

Có lẽ là vì tình cảm huyết thống, Đại Bảo Tiểu Bảo vốn thường dính Đường Tuế, hôm nay lại không nói gì, nhìn thấy tổ phụ tổ mẫu thì cực kì vui vẻ.

Cũng nguyện ý ở lại bên cạnh tổ phụ tổ mẫu.

Còn có cô lớn, đối xử với bọn họ cũng rất tốt.

Ở lại cùng Đại Bảo Tiểu Bảo còn có Khương Tiểu Muội, hai đứa bé vẫn còn nhỏ nên có một người quen thuộc ở bên.

Đối với chuyện này Khương Vân Thần cực kì vừa lòng.

Như vậy sẽ không còn ai dành thê tử với hắn nữa.

Người một nhà nói chuyện trong chốc lát, Khương Vân Thần thấy sắc trời không còn sớm, liền kéo tay Đường Tuế chuẩn bị rời đi.



"Con phải chăm chỉ đọc sách nhé, cũng sắp thi Đình rồi."

Viên đại nhân vuốt chòm râu của mình, vừa lòng nhìn Khương Vân Thần. Truyện Phương Tây

"Vâng."

Khương Vân Thần gật đầu.

Đường Tuế ở bên cạnh nghe vậy, nhịn không được liếc mắt xem thường, Khương Vân Thần căn bản không đọc sách.

Lúc trước hắn đến thư viện, đều là giúp người khác đánh dấu trọng điểm, vì thế, còn kiếm được một số tiền lời.

"Mấy ngày nữa, ta sẽ mời tộc trưởng lại đây, chúng ta đưa con đến từ đường, để con nhận tổ quy tông."

Viên đại nhân chần chừ nói.

"Đợi con thi Đình xong đã."

Khương Vân Thần nghĩ nghĩ một lát rồi lắc đầu từ chối.

Viên đại nhân kinh ngạc trong chớp mắt, nhưng vẫn hiểu ý Khương Vân Thần.

Ông đồng ý.

Khương Vân Thần nắm tay Đường Tuế, rời khỏi Viên gia.

Về tới tòa nhà nhỏ kia.

Lúc vào phòng, Khương Vân Thần vươn tay ôm Đường Tuế vào lòng, hôn vài cái.

"Không phải chàng nói ôn bài à?"

Đường Tuế ngước mặt lên nhẹ giọng hỏi.

"Ta muốn thê tử cùng ôn bài với ta."

Khương Vân Thần thấp giọng, nói nhỏ vào tai Đường Tuế.



Đường Tuế nghe thấy vậy thì "bùm", gương mặt đỏ bừng lên.

"Chàng nói gì thế?"

Vừa nói vừa đánh một quyền vào ngực Khương Vân Thần.

Cơ ngực Khương Vân Thần có chút cứng.

"Ui, có chút đau."

Đường Tuế thốt lên, còn xoa xoa bàn tay nhỏ bé của mình.

"Thế này có đau không?"

Khương Vân Thần nhíu mày, ôm trọn bàn tay nhỏ bé của nàng vào tay hắn xoa nắn.

Chỉ thấy bàn tay phấn nộn đã đỏ một mảng, hắn có chút đau lòng.

"Ừm."

Đường Tuế gật đầu, đôi mắt hơi đỏ lên.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Khương Vân Thần hỏi.

"Đại khái là muốn một túi,... không không, hai túi sợi khoai tây cay."

"Có thể."

Khương Vân Thần gật đầu.

"Nhưng mà... Ta muốn..."

Khương Vân Thần dừng lại một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.