Mẹ Cố nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, sắc mặt vô cùng khó coi, ngón tay siết chặt điện thoại, trong ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn.
Đúng là làm cho người ta xem thường.
“Thế nào rồi?”
Đúng lúc này, cha Cố đang đọc báo cũng lên tiếng hỏi một câu.
Mẹ Cố nhanh chóng bật chế độ tươi cười, ánh mắt không thể tin được.
“Thằng bé đã đồng ý rồi, nói buổi tối trở về ăn cơm.”
Tay cầm báo của cha Cố hơi khựng lại, dường như không ngờ được chuyện này.
Ông ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Cố.
“Thật sao?”
“Thật đó.”
Mẹ Cố gật đầu.
Mặc dù cha Cố không nói gì thêm, nhưng mẹ Cố có thể nhìn ra được tâm trạng của ông rất tốt.
Tâm trạng của ông tốt, nhưng bà ta lại không tốt chút nào.
“Tôi đi xuống bếp xem các món ăn tối nay.”
Mẹ Cố không muốn tiếp tục ở đây nữa, nói một câu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Mẹ Cố vừa đi ra ngoài thì biểu cảm trên mặt chợt thay đổi.
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cánh cửa, khóe miệng nở nụ cười châm chọc.
Hiện tại mọi chuyện đã đến nước này.
Ông còn muốn xoa dịu quan hệ với Cố Đình Uyên, đúng là nằm mơ.
Mẹ Cố cụp mắt xuống, đi xuống lầu.
Cố Hoàn Ninh và Đường Tịch Dao đang ngồi trên sô pha uống trà chiều, trò chuyện vui vẻ.
“Mẹ, sao mẹ lại không vui thế?”
Cô ta nói xong, còn đưa tay kéo cánh tay mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572644/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.