Chương trước
Chương sau
“Cố Đình Uyên, có phải anh có khúc mắc gì không?”

Đường Tuế cảm thấy, bởi vì có khúc mắc nên mới làm cho giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên vẫn luôn không giảm đi.

Nếu giá trị hắc hóa của anh không giảm thì hào quang nam nữ chính trên người Cố Đình Tước và Đường Tịch Dao sẽ còn đó.

Chuyện lần trước rõ ràng có thể làm cho hai người bọn họ mang tiếng xấu.

Nhưng hai người bọn họ vẫn có thể thoát được.

Cho nên cô phải nhanh chóng giải quyết khúc mắc trong lòng Cố Đình Uyên, vậy thì sau này sẽ không còn nhìn thấy Cố Đình Tước và Đường Tịch Dao nữa.

Dường như Cố Đình Uyên không ngờ được Đường Tuế bỗng nhiên hỏi như vậy, bàn tay nắm tập tài liệu hơi siết chặt lại.

Anh quay đầu nhìn Đường Tuế.

“Không có.”

Anh nói xong, lại nhanh chóng dời tầm mắt qua chỗ khác.

Đường Tuế lập tức ngồi lên hai chân Cố Đình Uyên, đưa tay nâng mặt anh lên.

Để anh đối mặt với mình.

“Cố Đình Uyên!”

Đường Tuế gọi một tiếng.

Cô cố ý tức giận.

“Quan hệ của chúng ta đã vậy rồi, anh lại còn có chuyện giấu em.”



Nhưng Cố Đình Uyên lại nắm lấy hai tay cô, không cho cô động đậy.

“Anh không giấu em chuyện cả.”

Cố Đình Uyên có chút lớn tiếng.

“Chắc chắn có, em có thể cảm nhận được anh không vui.”

Đường Tuế bĩu môi, duỗi tay chọc vào người Cố Đình Uyên.

“Thật ra, anh vẫn luôn nghi ngờ nguyên nhân cái chết của mẹ anh.”

Giọng Cố Đình Uyên có chút trầm thấp, đôi tay thon dài cũng đột nhiên siết chặt lại.

“Hả?”

“Cho nên, anh nghi ngờ mẹ Cố Đình Tước sao?”

Đường Tuế cũng đoán ra được một chút.

“Phải, những năm qua anh vẫn luôn tìm người điều tra chuyện năm đó, nhưng lại không có kết quả gì.”

Giữa hai đầu lông mày Cố Đình Uyên thoáng ánh lên sự ngoan tàn.

Đường Tuế nghe xong, mấu chốt của chuyện này nằm trên người mẹ Cố.

Cô không thể dùng pháp thuật của mình với nam nữ chính, nhưng có lẽ vẫn dùng được trên người những nữ phụ này.

“Chồng ơi, ác giả ác báo, chỉ cần bà ta làm chuyện sai trái, cuối cùng cũng sẽ có một ngày lộ ra ngoài thôi.”

Nhưng Đường Tuế vừa nói vậy, trong lòng anh cũng thoải mái hơn một chút.

“Ừm.”



Cố Đình Uyên gật đầu.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên-10, tổng còn 30.

Đường Tuế nghe xong, khóe môi nở nụ cười.

Đúng lúc này, điện thoại của Cố Đình Uyên vang lên.

Anh cầm lên xem, người gọi tới là mẹ Cố, Cố Đình Uyên nhíu mày theo bản năng, đang định cúp máy.

Nhưng bị Đường Tuế cản lại.

“Anh đừng cúp máy, nếu bà ta đã đưa đến cửa, chúng ta phải xem trong bụng bà ta có ý đồ xấu xa gì.”

“Hiện tại toàn bộ tập đoàn đều do anh làm chủ, con của bà ta không có không gian phát triển, người rất dễ chó cùng rứt giậu, nên là bà ta.”

Cố Đình Uyên hơi gật đầu, nghe điện thoại.

Ánh mắt nhìn Đường Tuế mang theo sự khen ngợi.

Vốn chỉ cảm thấy cô là một cô gái đáng yêu thôi, hiện tại còn cảm thấy cô rất thông minh nữa.

Sau khi anh nghe máy, bên kia truyền đến giọng nói giả vờ quan tâm của mẹ Cố.

“Đình Uyên, tối nay con đưa Đường Tuế về nhà ăn cơm nhé! Lúc trước Đình Tước kết hôn, con không có thời gian tới, không bằng tối nay về nhà cũ cùng nhau ăn bữa cơm!”

Lúc mẹ Cố nói lời này, trong lòng còn có chút thấp thỏm, suy cho cùng, Cố Đình Uyên chưa bao giờ nể mặt bà ta.

“Được.”

Cố Đình Uyên thế mà đồng ý, sau đó cúp máy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.