Dựa vào đâu chứ!
Chỉ là một đứa con nuôi lại có thể sống trong nhung lụa, còn một thiên kim tiểu thư như cô ta giờ lại phải tươi cười với người khác ở khắp nơi.
“Đình Uyên đến rồi à.”
Cha Cố vừa thấy Cố Đình Uyên, trên mặt hiếm khi có ý cười cũng mỉm cười nhẹ.
Ông đứng lên.
Cố Đình Uyên hơi gật đầu, xem như chào hỏi một tiếng.
“Mau đến đây ăn cơm, hôm nay phòng bếp đều làm món con thích.”
Cha Cố vừa nói chuyện vừa dẫn người đi về phía phòng ăn.
“Đi thôi.”
Cố Đình Uyên cúi đầu nhìn người vợ mềm mại bên cạnh, dịu dàng nói một tiếng.
Mọi người ngồi xuống, đương nhiên cha Cố ngồi ở ghế chủ tọa.
Bên tay phải là Cố Đình Uyên và Đường Tuế.
Bên tay trái là mẹ Cố, Cố Đình Tước. Đường Tịch Dao vốn định ngồi bên cạnh Cố Đình Tước.
Nhưng Cố Hoàn Ninh đã ngồi chỗ đó rồi, sắc mặt Đường Tịch Dao hơi thay đổi, cuối cùng ngồi xuống ở góc hẻo lánh.
Cô ta cúi đầu, có chút khó chịu.
Nhưng những người khác không quan tâm đến cô ta.
Cha Cố nhiệt tình nhìn Cố Đình Uyên và Đường Tuế.
“Hai đứa hiếm khi về nhà ăn cơm, mau ăn đi, đầu bếp này nấu khá ngon.”
“Hôm nay gọi chúng tôi lại đây có chuyện gì không?”
Cố Đình Uyên không cầm đũa mà trực tiếp hỏi.
Nếu không phải anh nghe theo lời Tuế Tuế thì anh thật sự không muốn đến đây giả vờ giả vịt với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2572643/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.