Chương trước
Chương sau
Dựa vào đâu chứ!

Chỉ là một đứa con nuôi lại có thể sống trong nhung lụa, còn một thiên kim tiểu thư như cô ta giờ lại phải tươi cười với người khác ở khắp nơi.

“Đình Uyên đến rồi à.”

Cha Cố vừa thấy Cố Đình Uyên, trên mặt hiếm khi có ý cười cũng mỉm cười nhẹ.

Ông đứng lên.

Cố Đình Uyên hơi gật đầu, xem như chào hỏi một tiếng.

“Mau đến đây ăn cơm, hôm nay phòng bếp đều làm món con thích.”

Cha Cố vừa nói chuyện vừa dẫn người đi về phía phòng ăn.

“Đi thôi.”

Cố Đình Uyên cúi đầu nhìn người vợ mềm mại bên cạnh, dịu dàng nói một tiếng.

Mọi người ngồi xuống, đương nhiên cha Cố ngồi ở ghế chủ tọa.

Bên tay phải là Cố Đình Uyên và Đường Tuế.

Bên tay trái là mẹ Cố, Cố Đình Tước. Đường Tịch Dao vốn định ngồi bên cạnh Cố Đình Tước.

Nhưng Cố Hoàn Ninh đã ngồi chỗ đó rồi, sắc mặt Đường Tịch Dao hơi thay đổi, cuối cùng ngồi xuống ở góc hẻo lánh.

Cô ta cúi đầu, có chút khó chịu.



Nhưng những người khác không quan tâm đến cô ta.

Cha Cố nhiệt tình nhìn Cố Đình Uyên và Đường Tuế.

“Hai đứa hiếm khi về nhà ăn cơm, mau ăn đi, đầu bếp này nấu khá ngon.”

“Hôm nay gọi chúng tôi lại đây có chuyện gì không?”

Cố Đình Uyên không cầm đũa mà trực tiếp hỏi.

Nếu không phải anh nghe theo lời Tuế Tuế thì anh thật sự không muốn đến đây giả vờ giả vịt với bọn họ.

“Con về nhà ăn cơm với cha một bữa, cũng thiệt thòi lắm sao?”

Giọng cha Cố đột nhiên trầm xuống.

Cố Đình Uyên mặt không biến sắc, ba mẹ con bên kia thì thầm cười trộm.

Bọn họ thích bầu không khí căng thẳng này, vì bọn họ sẽ là ngư ông đắc lợi.

Tóm lại, tình cảm cha con của hai người kia càng không tốt, bọn họ càng vui vẻ.

“Hôm nay tôi đến đây không phải diễn trò gia đình hạnh phúc với ông.”

Bàn tay thon dài nắm chặt lấy tay của Đường Tuế dưới bàn.

“Vậy con đến đây làm gì?”

Cha Cố tức muốn hộc máu, ngón tay cũng hơi run rẩy.

Ngay lúc này, Đường Tuế đảo mắt về phía bọn mẹ Cố.



Quả nhiên sắc mặt của ba mẹ con bọn họ không khác nhau mấy, trong ánh mắt đều là niềm vui sướng khi người khác gặp họa.

Cũng đúng thôi, giữa Cố Đình Uyên và cha Cố có khúc mắc.

Mặc dù hiện tại Cố Đình Uyên làm chủ tập đoàn, nhưng chờ đến lúc cha Cố chia cổ phần cho Cố Đình Tước, sợ là trong tập đoàn sẽ phải thay đổi.

Đường Tuế lặng lẽ sử dụng thuật chân ngôn với mẹ Cố.

Mẹ Cố vẫn mỉm cười như bình thường, nhưng lát nữa chỉ cần bà ta nói chuyện, thì sẽ nói ra lời thật lòng.

Hơn nữa, từ giờ trở đi cũng chỉ có thể nói thật.

Đường Tuế hơi nhếch môi lên.

“Ôi thôi, hai cha con đừng cãi nhau nữa.”

Mẹ Cố chờ đợi một lúc, chờ bọn họ giương cung bạt kiếm xong đã rồi mới bắt đầu lên tiếng.

Vì nếu bà ta không nói gì, chút nữa cha Cố chắc chắn sẽ tìm bà ta gây sự.

Cho nên bà ta cần phải cẩn thận hơn.

“Hai người cứ cãi nhau nữa đi, càng cãi chúng tôi càng vui, cha con hai người cắt đứt quan hệ luôn thì càng tốt, ha ha ha.”

Mẹ Cố vừa nói ra lời này, tất cả mọi người trên bàn giật mình đến ngây người.

Ngay cả bà ta cũng không nhịn được che miệng mình lại.

Chuyện gì vậy, sao bà ta lại nói ra những suy nghĩ thật trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.