Nam Diên thưởng thức ánh sáng nhỏ trong mắt đứa nhóc, nàng đột nhiên cảm thấy phiền toái thì phiền toái thôi, nhoc con mà mình nuôi dưỡng phải được sủng ái.
Mặc dù thành Tích Tuyết không tính là giàu có, nhưng Tuyết Vụ Sơn bên ngoài thành Tích Tuyết có đủ các loại linh thú cấp thấp, hoàn toàn có đủ lương thực để cung cấp cho toàn bộ thành Tích Tuyết.
Chẳng qua, loại thức ăn từ linh thú này chỉ có kẻ có tiền mới có thể hưởng thụ.
Vì vậy, khi Bùi Tử Thanh nhìn thấy một bàn che kín đồ ăn, toàn bộ đều là thịt linh thú nướng với đủ màu sắc hương, còn có cả cơm trắng thơm ngào ngạt, hai mắt hắn đều mở to.
Hắn nghiêm chỉnh đứng ở một bên không dám cử động.
Hắn chỉ là sủng vật của chủ nhân, sủng vật thì không thể ngồi lên bàn.
Thế nhưng hắn không hiểu vì sao trên bàn lại bày hai bộ bát đũa và một chiếc đĩa không chứ?
Nhưng một lúc sau hắn đã hiểu.
Đợi đến khi đồ ăn bưng lên đủ, Hư Tiểu Đường ngồi xổm trên vai Nam Diên nhảy lên trên bàn, tư thái ưu nhã ngồi trước vị trí đặt chiếc đĩa không.
Bùi Tử Thanh bị dọa vội vàng nhìn biểu cảm của nữ nhân lại phát hiện bộ dáng của nàng không hề gợn sóng, cũng không hề tức giận.
Chắc là…
Nàng và yêu sủng này của mình hàng ngày vẫn luôn sinh hoạt như vậy sao?
"Còn thất thần làm gì? Nhanh ngồi xuống ăn cơm." Nam Diên liếc hắn một cái.
Bùi Tử Thanh kinh sợ ngồi bên cạnh nàng.
"Chi chi chi!" Hư Tiểu Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-dai-lao-lai-dien-roi/214780/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.