Bùi Tử Thanh đạt được quá nhiều thiện ý từ nữ nhân này.
Nhưng hắn không hiểu.
Trên đời này sao lại có loại người như thế?
Vô duyên vô cớ đối tốt với người ngoài, hơn nữa còn là một đứa nhỏ vô cùng xấu xí lại bị câm điếc.
Hắn đột nhiên hiếu kì, nữ nhân này có thể dung túng hắn đến mức nào.
Nghĩ như vậy, hắn buông đũa ra, trực tiếp dùng hai cánh tay gặm thịt giống như con thú kia, một lát sau đã gặm đến mức một miệng toàn là dầu mỡ, tướng ăn vô cùng khó coi.
Nam Diên: ...
Hư Tiểu Đường nghiêng đầu một chút: "Kít?"
Nam Diên chuyển mấy món ăn cách khá xa đến trước mặt cậu nhóc: "Ăn chậm một chút, tất cả chỗ này đều là của ngươi và Tiểu Đường."
Hư Tiểu Đường thấy thế, vội vàng chỉ vào mấy món ăn trước mặt Bùi Tử Thanh chi chi chi gọi.
Nam Diên gắp từng món cho nó. Nghĩ đến vấn đề công bằng, cũng gắp cho cậu nhóc một miếng.
Một người một thú giống như đang tranh tài, so xem ai ăn được nhiều hơn.
Nam Diên thấy hai đứa nhỏ ăn ngon lành nên cũng ăn thêm vài miếng.
Nàng cũng không phải không có tâm tư ăn uống, chỉ là sức ăn của nàng vô cùng lớn, cả bàn đồ ăn này cũng không đủ cho nàng nhét kẽ răng.
Ăn cũng như không, thà rằng không ăn còn hơn.
Không bao lâu, trên bàn toàn là đĩa trống trơn.
Hư Tiểu Đường dùng móng vuốt vuốt lông bên miệng, vẫn chưa thỏa mãn.
Bùi Tử Thanh cũng liếm dầu mỡ trên ngón tay, cảm giác mình còn có chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-dai-lao-lai-dien-roi/214781/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.