Nhờ phúc của Ngọc Trúc, Vũ Minh Hiên vốn chỉ hôn mê vài ngày là tỉnh, nhưng vì chịu lôi kiếp nên hắn hôn mê luôn đến tận nửa tháng sau mới bò dậy được.
- đây là đâu vậy?
Vì sao hắn lại ở đây?
Có lẽ là do bị sét đánh nên lúc tỉnh dậy Vũ Minh Hiên có hơi mơ hồ, lát sau hắn mới nhớ lại mọi chuyện liền lập tức ngồi dậy mà vội vã rời khỏi giường bệnh chạy nhanh ra ngoài.
Các huynh đệ của hắn, hắn phải đi cứu bọn họ.
Cạch.
Vũ Minh Hiên vừa mở cửa ra một giọng nói trong trẻo của thiếu nữ liền vang lên.
- ngươi vừa mới tỉnh, đừng có mà chạy lung tung.
Minh Hiên cúi xuống nhìn tiểu cô nương còn chưa cao tới ngực mình thì có chút ấn tượng về cô, hình như chính cô là người đã đưa hắn từ cấm địa về thì phải.
- mấy người đi cùng ta đâu rồi?
Nhớ tới huynh đệ của mình, Vũ Minh Hiên nắm lấy hai vai cô sốt ruột nói, Ngọc Trúc nhìn hắn không chút do dự mà trả lời.
- bọn họ đều chết cả rồi.
Rất dứt khoát, không hề mang theo tý cảm xúc nào luôn.
Vũ Minh Hiên buông thõng hai tay khỏi vai cô khó khăn nói từng chữ.
- ngươi nói...bọn họ...bọn họ đều chết...chết cả rồi?
Ngọc Trúc thấy hắn chưa chịu đủ đả kích còn bồi thêm một câu.
- đúng vậy, trừ ngươi ra thì không còn ai sống sót nữa.
Vũ Minh Hiên loạng choạng lùi ra sau, sau đó lại đột nhiên hét lên.
- không thể nào...ngươi nói dối ta đúng không?
- ta nói dối ngươi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/726001/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.