2 ngày sau. 
Ngọc Vy đang ngồi ở trong nhà liền cảm nhận được kết giới có sự xao động nhẹ, cô lập tức chạy ra bên ngoài. 
- Ngọc Trúc... 
- tỷ, cứu ta... 
Ngọc Trúc cả người đầy máu mà thều thào đi vào dọa cho Ngọc Vy một trận, sau giây phút hoảng hốt ban đầu cô vội chạy tới đỡ người trên lưng Ngọc Trúc xuống. 
- Ngọc Trúc, muội làm sao vậy hả? Sao lại bị thương vậy? 
- không phải muội, là hắn. 
Ngọc Trúc giải thích xong liền gắng bước nhanh vào nhà rồi đặt người trên lưng xuống giường rồi nói tiếp. 
- tỷ tỷ mau cứu người này đi. 
- Ngọc Trúc...đây là ai vậy? 
Ngọc Vy nhìn nam nhân đã hôn mê ở trên giường rồi lại nhìn Ngọc Trúc. 
Con bé này rốt cuộc là khỏe đến cỡ nào hả? 
Người này cao gần gấp đôi cô thế mà cô lại có thể vác được từ tận cấm địa Tử Vong về đến đây. 
Muội là người thật à? 
- Vũ Minh Hiên, thiếu gia chủ của Tàng Kiếm sơn trang. 
Ngọc Trúc nào biết suy nghĩ của Ngọc Vy, sau nói xong thì ngồi luôn xuống ghế rồi nằm bò lên bàn. 
Cõng tên này có 1 ngày mà lưng của cô sắp gãy rồi. 
Biết thế lúc đấy mang cả Ngọc Vy theo, Ngọc Vy rất giỏi y thuật, nếu có tỷ ấy đi cùng chữa trị ngoại thương cho tên này thì cô đỡ phải chịu khổ như giờ rồi. 
Chỉ có cô mới biết để vác được tên này về cô đã phải liều mạng đến cỡ nào đâu, là dùng sức người vác về đó, chứ không phải là dùng linh khí bay về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/726000/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.