- ở đâu vậy nhỉ?
Khi đến trung tâm cấm địa, Ngọc Trúc đột nhiên mất đi phương hướng.
Cô lòng vòng rất lâu cũng không tìm ra nơi mình cần đến, mãi sau một đốm sáng nhỏ giống như một con đóm đóm xuất hiện chỉ lối cô mới theo nó đi tới một hướng.
Đi được một đoạn, Ngọc Trúc liền ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, cô hơi nhíu mày lập tức đi nhanh tới chỗ đó, cuối cùng cũng nhìn thấy vài bóng đen nằm trên mặt đất.
- đây hả?
Ngọc Trúc đột nhiên chỉ vào một cái xác rồi lên tiếng hỏi, nhưng mà xung quanh cô chẳng có ai cả khiến không gian có phần âm u, đáng sợ.
Mà cái xác cô vừa chỉ kia đang bị một người đè lên trên, muốn cứu người kia ra phải đỡ người này đi trước.
Vì thế Ngọc Trúc xắn tay áo lên bắt đầu cứu người.
Hự...
Lúc Ngọc Trúc đỡ người kia dậy nghe thấy tiếng rên rỉ vì đau đớn của hắn thì môi hơi mím lại.
May quá vẫn còn sống.
Ngọc Trúc đỡ người kia dựa vào một gốc gây gần đó rồi nhìn mấy xác chết nằm la liệt ở trước mặt.
- huynh đệ của mấy người sao?
Lúc nói câu này giọng điệu của cô hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc gì, giống như chỉ tùy tiện hỏi vậy.
Cũng không biết đám người này gặp phải thứ gì mà cách chết của họ vô cùng kinh dị, người thì bị kiếm đâm trăm ngàn lỗ trên người, người lại bị cả một cái cây xuyên qua, máu thịt mơ hồ, có người thậm chí còn bị cắt cụt tay chân...
- chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/725999/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.