- tất cả đều là lỗi của ta.
Vũ Minh Hiên sau khi tỉnh lại thì chính là trạng thái như bây giờ, liên tục lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại một câu nói.
- nhưng bọn họ không trách ngươi.
Còn dùng tất cả tuổi thọ của mình để cầu xin ta đi cứu ngươi nữa.
Ngọc Trúc vươn tay ra vỗ vỗ vai hắn coi như an ủi, Minh Hiên cúi gằm mặt xuống lẩm bẩm.
- vì sao lại không trách ta, ta mới là người đáng chết nhất.
- nhưng mà bây giờ ngươi vẫn sống.
Ngọc Trúc dốc hết sự nhẫn nại của mình bình tĩnh nói, trong lòng thì âm thầm gào thét.
Vớ vẩn, ngươi kiểu gì chả chết, gào lên gào xuống làm gì, nhức hết cả tai.
Đệ đệ của ngươi đang ở bên cạnh ngươi kìa, hắn còn không khóc ngươi khóc cái gì.
Ngọc Trúc liếc nhìn đốm sáng kia lại liếc nhìn bóng dáng Ngọc Vy chuẩn bị tiến vào đây thì dằn cảm giác bực bội trong lòng xuống, bình tĩnh nói thêm một câu.
- ngươi đừng quá đau lòng nữa, có đau lòng đến chết đi sống lại thì họ cũng chẳng thể trở về bên ngươi được đâu.
Dù là câu nói mang tính chất an ủi nhưng phát ra từ miệng cô lại vô cùng cứng nhắc và máy móc, hoàn toàn không nghe ra bất kỳ tình cảm nào trong đó.
- người máu lạnh như cô thì làm sao hiểu được chứ.
Vũ Minh Hiên nhìn cô lạnh lùng nói, Ngọc Trúc không phản đối hắn mà còn đáp lại.
- đúng vậy, ta máu lạnh, nhưng như vậy không phải rất tốt sao?
Không có tình cảm sẽ không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/726002/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.