- anh có chắc là âm khí này của anh bảo vệ tôi chứ không phải muốn giết chết tôi chứ? Sau một hồi tự thuyết phục mình tên này là mục tiêu nhiệm vụ của mình không thể đánh được vài chục lần Hạ Phong Linh mới bình tĩnh lại để hỏi hắn. Lục Thừa Dương hơi nghiêng người, một tay hắn chống đầu, tay còn lại nghịch nghịch luồng âm khí quanh quẩn quanh người Hạ Phong Linh, mãi một lúc sau mới nói. - nàng đừng lo, sau này sẽ không thế nữa. - tôi không thích. - vì sao? - tôi không thích bị người khác khống chế. Hạ Phong Linh vừa nói xong liền đột nhiên nghiêng người đè lên người Lục Thừa Dương, mày hơi cau lại nói. - tôi mặc kệ anh là thần hay ma, nhưng nếu muốn lợi dụng tôi thì nên từ bỏ ý định đó đi, nếu không anh nhất định sẽ phải hối hận đấy. Cô có thể nhân nhượng hắn hết lần này tới lần khác chỉ vì hắn là mục tiêu nhiệm vụ của cô, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ nhân nhượng cho hắn lợi dụng cả bản thân mình. Hạ Phong Linh cô không phải đồ vật, ai muốn cũng lấy được, ai muốn làm gì thì làm cái đấy. Lục Thừa Dương bị ánh mắt bình tĩnh nhưng vẫn tràn ngập sự tự tin của Hạ Phong Linh làm cho chấn động, hắn hơi nghiêng mặt đi không đáp lời cô, Hạ Phong Linh liền cưỡng chế ép hắn quay mặt lại đối diện với mình. - rút hết âm khí ra khỏi người tôi đi. - nhưng nếu có âm khí của ta, ma quỷ sẽ không dám làm gì nàng. Ha ha mi tưởng âm khí của ngươi vạn năng à, bản tiểu thư giờ là đại sư rồi nhé, ma quỷ thấy ta đều chạy biến còn cần âm khí của ngươi hộ thể sao? "Cần." "Mi câm mồm lại cho ta." Hạ Phong Linh nạt hệ thống xong liền nói tiếp với Lục Thừa Dương. - Lục Thừa Dương, ta gọi ngươi ra được thì ta cũng có thể phong ấn ngươi lại một lần nữa, ngoan ngoãn nghe lời ta nếu không âm mưu gì đó của ngươi đừng hòng thực hiện được. Hạ Phong Linh sa sầm mặt lại, Lục Thừa Dương hơi nhếch môi. - nếu ta không nghe thì sao? Nàng có thể làm gì ta chứ? Nàng ấy nghĩ phong ấn hắn lại dễ dàng lắm sao? Trước đó nếu không phải âm khí của hắn bảo vệ, nàng ấy nghĩ cái giá khi bị trận pháp phản phệ lại chỉ đơn giản là nôn tý máu rồi ngất xỉu thôi sao? Nàng ấy lấy đâu ra tự tin vậy? - ồ, thế ngươi nghĩ rằng ta dám triệu hoán một âm linh không rõ thân thế ra mà không có chuẩn bị gì sao? Mới chỉ là một luồng âm khí đã khiến cô sống dở chết dở rồi, nếu triệu hoán chủ nhân của nó ra nữa thì cô còn sống nổi sao, thế nên nếu không có chuẩn bị cái gì phòng thân cho mình cô dám tùy tiện gọi nó ra chắc? Ngây thơ. Lục Thừa Dương nghe xong sắc mặt hơi thay đổi mà nhìn Hạ Phong Linh bằng con mắt khác. - không ngờ nương tử của ta lại lợi hại như vậy nha. - haha.. Cái ngươi không ngờ tới còn nhiều lắm. Hạ Phong Linh cười gằn, đang định trèo khỏi người Lục Thừa Dương thì bị hắn giữ eo lại mỉm cười ranh mãnh nói. - nương tử, hôm nay là đêm tân hôn của hai ta, nàng muốn đi đâu vậy? - đi ngủ. Hạ Phong Linh bình tĩnh phun ra hai từ, Lục Thừa Dương cười phá lên. - nương tử, nàng thật biết nói đùa. - ta không nói đùa. Hạ Phong Linh nghiêm túc nói, Lục Thừa Dương vốn có thể áp chế cô, bắt cô làm theo ý mình nhưng mà cuối cùng hắn vẫn thả tay ra. Không hẳn là vì hắn cố kỵ điểm yếu của mình trong tay Phong Linh mà còn bởi vì có một giọng nói bên trong con người hắn ngăn cản hắn làm tổn thương cô. Hắn mới gặp cô bao lâu chứ? Vì sao hắn phải để ý đến tâm trạng của cô chứ. Thật sự rất kỳ quặc mà. Càng kỳ quặc hơn là thực ra ban đầu hắn vốn không có ý định lấy cô, hắn chỉ cần thân thể đặc biệt của cô mà thôi, nhưng mà khi vừa nhìn thấy cô hắn liền đột nhiên rất muốn lấy cô, rất muốn cô thuộc về mình mãi mãi. Lục Thừa Dương càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Cuối cùng không nghĩ nữa mà quay sang ôm cô vào lòng, lần này hắn không mang theo sát ý hay mưu đồ gì cả, chỉ đơn giản là muốn ôm cô ngủ thôi, vì thế cô gái trong lòng hắn cực kỳ ngoãn ngoãn mặc kệ hắn ôm mình. Nhưng mà... Mềm quá, cơ thể con gái đều mềm mại như thế này sao? Lục Thừa Dương sờ sờ tay Hạ Phong Linh xong lại vươn tay lên sờ má cô, thật sự rất mềm, sờ rất thích. Mặc dù da hơi trắng nhợt, nhưng mà Hạ Phong Linh là chúa tham ăn, dù bị ma quỷ quấy phá thì vẫn hấp thu được chút ít, nên trên mặt cô vẫn có chút thịt mềm chưa đến nỗi gầy trơ xương, Lục Thừa Dương càng sờ càng thấy thích, sờ xong còn véo véo má cô nữa. Thật sự rất mềm nha. Lục Thừa Dương sờ má Hạ Phong Linh xong lại nhìn xuống ngực cô, ánh mắt hơi lóe sáng. Nhìn khá đầy đặn, chắc cũng sẽ mềm như mặt cô nha.... Rầm! - Lục Thừa Dương, chàng sờ chỗ nào vậy hả? Hạ Phong Linh giơ chân đạp Lục Thừa Dương bay thẳng xuống giường. Mẹ kiếp, đừng thấy bà hiền rồi lấn tới nhá. - nương tử, nhưng mà nó mềm, sờ rất thích. Lục Thừa Dương lồm cồm bò dậy đáng thương nói. Bây giờ thì hắn hiểu vì sao mấy nam nhân đó thường thích sờ ngực của mấy cô nương kia rồi, hóa ra ngực của con gái cũng có thể mềm được như vậy, sờ rất có cảm giác nha. Hạ Phong Linh sầm mặt. - thích thì ngươi tự sờ của mình ý. - nhưng mà của ta không to cũng không mềm như của nàng. Lục Thừa Dương tỏ vẻ đáng thương. Hạ Phong Linh: "..." Nhịn. Hắn là tên ngốc ngoài việc muốn làm bá chủ thế giới thì cái gì cũng không biết, không cần chấp nhặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]