Ấn tượng đầu tiên của Hạ Phong Linh về Lục Thừa Dương là một con ma cao ngạo, tự phụ, chỉ thích làm theo ý của mình.
Còn bây giờ...
Nhìn hắn có khác gì mấy đứa trẻ trâu đang trong thời kỳ phản nghịch đâu cơ chứ, cô càng không cho làm thì hắn càng thích làm ngược lại.
- Lục Thừa Dương, anh còn dám sờ má tôi lần nữa thì đừng hòng vào phòng nữa.
Hạ Phong Linh sau khi ra tối hậu thư xong thì đạp Lục Thừa Dương bay thẳng ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại.
- được, được anh không dám nữa vợ ơi, cho anh vào đi vợ ơi.
Lục Thừa Dương đứng ở ngoài cửa phòng vừa gõ cửa vừa nói, trông vô cùng đáng thương.
Hắn không hề phát giác ra bản thân đang dần học theo Phong Linh không xưng ta- nàng nữa.
Ông bà Hạ vốn rình sẵn ở góc cầu thang dự định nếu thấy tình hình không ổn thì xông vào cứu con gái, giờ lại thấy con gái mình uy vũ như thế thì thở phào mà yên tâm đi về phòng.
Con gái không bị bắt nạt là tốt rồi.
Chỉ là luồng âm khí quanh con rể quá nặng, không khỏi sẽ thu hút sự chú ý của người trong giới.
Trước đó chỉ riêng luồng âm khí quanh người Phong Linh đã đủ để người của tổ chức pháp sư trừ ma chú ý rồi, nhưng mà con bé có lý do chính đáng để lấp liếm, còn thằng con rể này...
Xem ra ngày mai phải bảo Phong Linh khuyên nhủ thằng bé mới được.
Ông bà nào biết hai người vừa về phòng thì cái thằng con rể mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/725950/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.