- nàng không thích những thứ này sao?
Lục Thừa Dương thấy vàng bạc châu báu ném đầy đất thì nhíu mày, Hạ Phong Linh gật đầu.
- đúng vậy.
- vậy nàng thích gì?
Linh khí? Ngươi có không?
- nói ra ngươi cũng chẳng cho ta được.
Hạ Phong Linh nói xong liền nghĩ tới gốc cây chết tiệt kia, hai mắt lại sáng lấp lánh.
- Thừa Dương, cái gốc cây kia là của ngươi đúng không?
- không phải, nó chỉ là thứ đã phong ấn ta mà thôi.
Lục Thừa Dương lắc đầu phủ nhận.
Hạ Phong Linh nghe vậy lại thất vọng xụ mặt xuống, Lục Thừa Dương nhìn vẻ mặt của cô thì cười ra tiếng.
- nó chỉ là lấy chút ít linh khí của nàng thôi mà, ta bồi thường cho nàng nhé?
- ngươi định bồi thường bằng âm khí à?
Nếu vậy thì không cần đâu, bản tiểu thư đây thừa âm khí lắm rồi.
Hạ Phong Linh vừa nghĩ vậy một luồng linh khí tinh khiết liền truyền vào cơ thể cô.
Hạ Phong Linh: "..."
Không phải hắn là ma quỷ sao? Ma quỷ âm giới vì sao lại có linh khí tinh khiết như vậy, hơn nữa...
"Hơn nữa gì vậy ký chủ?"
Viên Viên đột nhiên không đọc được suy nghĩ của Hạ Phong Linh nữa thì hơi sốt ruột.
Cô nhớ ra gì đó rồi sao?
"Liên quan gì đến mi."
Hạ Phong Linh lầm bầm, sau đó đột nhiên nắm lấy tay Lục Thừa Dương mà bạo phát linh lực trong người.
Nhưng mà linh lực trong người cô vừa phát ra liền bị Lục Thừa Dương áp chế, hắn chậm rãi điều hòa lại linh lực trong người cô, chữa lành những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/725948/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.