- âm linh đó là ác ma đã bị phong ấn nghìn năm, nếu em gọi nó ra cả dương gian lẫn âm giới đều sẽ gặp đại nạn.
Triệu Phong giải thích, sau đó lại tò mò hỏi cô.
- chú ngữ triệu hoán ác linh đó em làm sao lại biết được vậy?
- vì sao tôi phải nói cho anh biết?
Hạ Phong Linh có chút bực bội nên ăn nói cũng chẳng dễ nghe gì, Triệu Phong cũng không để ý lắm cười nói.
- em không muốn nói cho tôi biết cũng không sao.
Bởi vì chỉ cần cô ở đây, tên đó sẽ không bao giờ có thể ra ngoài được.
Triệu Phong nói xong thì biến mất, Hạ Phong Linh nhìn xung quanh phát hiện âm khí quanh quẩn cô bấy lâu nay đã biến mất thì thở hắt ra.
Có lẽ tên này đã tạo kết giới bao quanh nơi này rồi.
Hạ Phong Linh lại đang bị thương, muốn phá bỏ kết giới là điều không thể, xem ra chỉ có thể đợi vết thương lành lại rồi tính sau vậy.
- Triệu phu nhân, mời cô dùng bữa.
- ngươi vừa gọi ta là gì?
Hạ Phong Linh nhíu mày nhìn tên kia, hắn thấy vẻ mặt cô không đúng thì hơi thấp thỏm đáp lại.
- Triệu phu nhân.
Triệu phu nhân?
Lại là Triệu phu nhân!!!!
- ngươi là người hay ma vậy?
Hạ Phong Linh nhìn tên người hầu kia hơi nhướn mày, rõ ràng giọng cô rất ôn hòa nhưng thằng bé không hiểu sao lại thấy sợ nên hơi ấp úng nói.
- là...là người.
- Ồ.
Người hầu: "..."
Phu nhân cô ồ cái gì vậy, không lẽ hắn nói sai cái gì sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/725945/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.