Hạ Phong Linh cũng chẳng biết luồng âm khí kia đưa cô đi đâu, mãi đến khi nó tan biến cô mới có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh mình.
Sau khi nhìn xung quanh một vòng, Hạ Phong Linh liền xác định được nơi mình đang đứng hiện tại chính là cây cổ thụ đã cướp linh khí với cô khi trước.
Hạ Phong Linh vừa nhìn thấy nó là mối hận cũ lại ùa về.
Đúng là oan gia mà, xem ra là trời muốn cô diệt nó.
Hạ Phong Linh đang định xắn tay áo lên tìm rìu xử lý nó thì bên cạnh thình lình hiện lên một bóng người.
- nàng và nó có thù sao?
Một giọng nói cũng vang lên ngay bên cạnh cô ngay sau đó, Hạ Phong Linh hơi giật mình quay sang nhìn.
Bên cạnh cô là một người đàn ông nhìn khá là kỳ quái.
Sở dĩ nói hắn kỳ quái là bởi trang phục và kiểu tóc của hắn không ăn nhập với thời đại này chút nào mà giống như vương tử thời cổ đại vậy.
Không lẽ là linh thể của cái cây này?
Nếu vậy thì hơi khó xử nha, cô không thể giết thứ có linh thể được.
- anh là ai vậy?
- không phải là nàng gọi ta ra sao?
Người kia hỏi ngược lại, Hạ Phong Linh nhíu mày nói.
- tôi không có gọi anh.
Mi là ai ta còn không biết kìa, ở đấy mà gọi với không gọi.
- vậy sao? Nhưng ta cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người nàng mà.
Người kia tự hỏi cũng tự trả lời luôn.
Hạ Phong Linh nhìn hắn lần nữa nhưng vẫn không nhớ ra mình triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/725946/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.