- vì sao?
Hạ Phong Linh không ý thức được nguy hiểm nên vẫn rất hồn nhiên hỏi lại, Kế Kiệt nhớ tới bộ dạng sợ hãi ban nãy của cô nên lại nhịn xuống chỉ trầm giọng nói.
- bởi vì anh muốn ăn em.
Quả nhiên Hạ Phong Linh vừa nghe xong nét mặt liền cứng đờ, Kế Kiệt thấy cô sợ còn cố ý vòng tay qua ôm lấy eo cô, cười cười.
- sợ rồi sao?
- không sợ.
Hạ Phong Linh cứng miệng nói, Kế Kiệt nhướn mày nhìn cô.
- thật sự không sợ sao?
Hạ Phong Linh giữ chặt cái tay đang làm loạn của hắn lại rồi, giọng hơi gắt lên.
- anh đừng có mà đánh trống lảng.
Rốt cuộc ai mới là người đánh trống lảng hả? Rõ ràng là cô khơi mào trước mà.
Kế Kiệt hơi ấm ức nhưng cuối cùng vẫn là tha cho cô mà nghiêm túc nói.
- Phong Linh, trước khi gặp em, anh cảm thấy trên thế giới này chỉ toàn bóng đêm vô tận, không có gì có thể khiến anh an tâm ngoại trừ tiền bạc...
Kế Kiệt không dám nói là hắn thích cảm giác khi giết người, hắn sợ cô sẽ sợ mình dù rằng biểu hiện và hành động của cô nói rằng cô sẽ không sợ hắn, nhưng mà hắn vẫn rất sợ cô sẽ biết.
- nhưng mà bây giờ anh đã có em, em giống như tia sáng chiếu vào thế giới của anh vậy, anh muốn bảo vệ tia sáng đó mãi mãi, vì vậy anh mới muốn nỗ lực hơn nữa để có thể có đủ tư cách ở bên cạnh em, đủ năng lực bảo vệ em. Em biết không mỗi lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/725923/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.