Chương trước
Chương sau
Thu lại nụ cười nơi khóe môi, Lãnh Tử Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái liền quay người đi về hướng khác
" Mọi người cứ chơi vui vẻ, tôi đi vệ sinh một lát "
Thấy vậy, Lãnh Nhược Hy liền đứng dậy
" Anh đi một mình sao? "
Lãnh Tử Nguyệt chỉ chỉ Tiểu Bạch Lang: " Đi cùng nó "
" Nhớ cẩn thận "
Lãnh Tử Nguyệt nhẹ gật đầu rồi rời đi
Nhìn hỗ động giữa hai người, Dương Tử Ngạn một tay chống má chậc một tiếng
" Hai người có quan hệ gì vậy? "
Lãnh Nhược Hy lạnh lùng nhìn hắn
" Lãnh Nhược Hy...em gái "
Dương Tử Ngạn: " A, thì ra là em gái..." dừng một chút, hắn lại cười nói " Nhưng mà là ruột, hay là nuôi ~? "
Dương Tử Ngạn vừa dứt lời, một khẩu súng đen ngòm đã dí sát lại thái dương hắn, theo sau đó là một thanh âm lạnh lẽo
" Anh nói xem? "
Chớp chớp mắt, Dương Tử Ngạn thở dài một hơi, dơ hai tay lên đầu hàng
" Tôi sai rồi được chưa? "
Quả nhiên là anh em ruột, bạo lực nóng tính y chang nhau
Mà khoan đã, họ Lãnh? Lãnh gia sao?
" Hai người là người Lãnh gia? "
Lãnh Nhược Hy thu súng lại, nhìn hắn không nói, nhưng cũng không phủ nhận
Dương Tử Ngạn có chút cảm khái: " Cả một đội đều là danh môn thế gia, chẳng trách không giống người bình thường "
Lãnh Nhược Hy: " Quá khen, anh cũng rất bất thường "
Dương Tử Ngạn: "....." Bất thường?? Ha...ha
Chắc chắn là anh em ruột!!
Hắn nghĩ nếu còn tiếp tục chọc hai anh em nhà này nữa thì người bị ủy khuất sẽ tiếp tục là hắn
Bảo bảo bị tổn thương...
Lúc này như nghĩ đến điều gì, hắn nhìn qua một vòng rồi hỏi
" Sao chỉ có hai người đi với nhau? Người nhà cô đâu? "
Lãnh Nhược Hy mím môi: " Họ không ở đây "
Dương Tử Ngạn: " Tại sao? "
Chẳng lẽ bị tang thi ăn mất rồi?
Lãnh Nhược Hy: " Chúng tôi bị tách ra, nếu không có gì thay đổi chắc họ đã đến thủ đô rồi "
"...A "
Dương Tử Ngạn: " Họ nỡ để hai người lại mà đi trước sao? "
Lãnh Nhược Hy rũ mắt: " Nỡ sao?...đương nhiên là không, họ thậm chí còn muốn nhảy xuống cứu anh ấy nữa kìa "
Dương Tử Ngạn hơi nheo mắt lại: " Cứu cậu ta?...còn cô thì sao? "
Lãnh Nhược Hy phất tay không để ý: " Tự tôi muốn theo anh ấy thôi, họ vốn dĩ không thể ngăn cản được tôi "
Ngồi ở một bên nghe, cảm thấy hai người toàn nói mấy vấn đề không thú vị, Huân Từ Liêm liền đứng dậy
Tần Lãng: " Cậu đi đâu vậy? "
" Vệ sinh "
Bỏ lại một câu, Huân Từ Liêm đi thẳng đến chỗ hành lang, nhìn xung quanh một lượt, y liền quyết định đi lên trên theo hướng Lãnh Tử Nguyệt vừa đi
Nhưng đi từng tầng từng tầng, Huân Từ Liêm cũng không có nhìn thấy bất cứ người nào, không tự chủ nhíu mày, y tiếp tục đi lên
Mãi cho đến khi gần đến đỉnh tháp, bóng dáng thanh niên mới xuất hiện, từng luồng gió mạnh mẽ thổi qua người nhưng dường như không ảnh hưởng gì đến cậu, Lãnh Tử Nguyệt vẫn ung dung đứng đó
Huân Từ Liêm chăm chú nhìn, đột nhiên thanh niên quay đầu lại, thấy y đến, anh liền cười thật tươi
Trong khoảnh khắc đó, y như cảm thấy thời gian như ngừng lại, cũng biết cái gì gọi là nụ cười tỏa nắng, đúng vậy, thanh niên như ánh mặt trời, xua tan đi bóng tối của thế giới
Đến khi Huân Từ Liêm phục hồi lại tinh thần, y mới phát hiện ra, những cơn gió xung quanh mình đã trở nên ôn hòa từ bao giờ
" Sao cậu lại ở đây? "
Lãnh Tử Nguyệt quay đầu tiếp tục nhìn đoàn tang thi đang đến gần, đáp:
" Ở đây có thể nhìn rõ toàn cảnh hơn "
Huân Từ Liêm hơi nhíu mày khó hiểu: " Vậy sao không bảo cả nhóm cùng lên? "
Lãnh Tử Nguyệt chớp chớp mắt vô tội: " Còn không phải sợ mấy người leo cầu thang mệt hay sao? "
"......"
Huân Từ Liêm có chút trầm mặc, nhìn thật sâu thanh niên phía trước, nhưng anh lại hoàn toàn không để ý tới, ánh mắt luôn dán chặt vào đoàn tang thi
Lãnh Tử Nguyệt đột nhiên thở dài: " Nói đi, hoạch của anh là gì? "
Huân từ liêm chưa kịp trả lời, Lãnh Tử Nguyệt tiếp tục nói:
" Đừng nói với tôi là đợi tang thi đi hết, với tình hình bây giờ thì sẽ không bao giờ có chuyện như vậy, chúng sẽ tập trung ở tại đây, nếu còn tiếp tục ở lại, cả bọn sẽ chết hết "
Huân từ liêm: "......"
" Tôi vốn không có kế hoạch gì cả, chỉ đơn giản là tìm một chỗ để tránh tạm mà thôi "
Lãnh Tử Nguyệt: "....."
Cơn gió lại điên cuồng nổi lên lần nữa, nhưng nó vẫn tránh làm hai người họ bị thương
Huân Từ Liêm nhướng mày: " Mấy bạo phong này là của cậu sao? "
" Ừ "
Huân từ liêm: " Không sợ cạn kiệt dị năng à? "
" Không đâu, tôi rất mạnh "
Huân từ liêm nghe vậy khẽ cong lên khóe môi
" Cậu có vẻ rất tự tin về năng lực của mình nhỉ? "
Lần này Lãnh Tử Nguyệt không nói gì, khi nhìn về phía Huân Từ Liêm, ánh mắt hơi thay đổi
" Vậy...anh có mạnh không? "
Huân từ liêm hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào khoảng trời
"...Chuyện này vốn không thể nói rõ được, có thể chúng ta đang rất mạnh, nhưng rồi sẽ có một ngày, người mạnh hơn xuất hiện thì sao? "
" Ừ..., vậy thật là mong chờ "
Huân Từ Liêm có chút không hiểu được mạch não của anh, mong chờ? Cái này thì có gì để mong chờ? Chờ người ta giết sao?
Lãnh Tử Nguyệt bất thình lình đưa bàn tay về phía y, hơi mỉm cười nói:
" Tôi sẽ tìm người có thể điều chế ra huyết thanh chống virus tang thi. Nhưng nếu một ngày tôi vẫn chưa tìm thấy mà đã chết đi, anh có thể tìm giúp tôi không? "
Huân Từ Liêm bất động nhìn anh, không có đưa tay ra
" Sao vậy? Dù gì cũng làm đồng đội với nhau một thời gian rồi, chuyện này cũng không thể giúp sao? Đối với anh cũng rất có lợi mà? "
Thanh âm Huân Từ Liêm đột nhiên vang lên thật nhỏ
" Không phải..."
__________
Vậy là bắt đầu đi học rồi, chúc các bạn đạt được nhiều kết quả tốt trong học tập ??
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.