Chương trước
Chương sau
Tầm khoảng 15 phút sau, Huân Thừa Dụ cùng Nhậm Doanh cũng đã dìu nhau lên đến chỗ bọn họ, không ai để ý đến hai người, chỉ thờ ơ nhìn qua một cái liền rời đi tầm mắt
Nhậm Doanh dựa vào người con trai thở hổn hển: " Tiểu Dụ, mẹ khát nước "
Huân Thừa Dụ nuốt một ngụm nước bọt, hắn cũng rất khát, nhưng mà....
Nhìn qua những người khác, Huân Thừa Dụ mím môi lại, nhìn mẹ mình nói nhỏ
" Mẹ chịu khó một chút, lát con đi tìm nước "
Nhậm Doanh nghe vậy nhíu mày: " Ra nói với họ một tiếng là được rồi, cần gì phải đi tìm "
Huân Thừa Dụ cúi đầu không nói gì, tiếng bà ta không nhỏ, xung quanh không ai không nghe thấy, nhưng lại không người nào để ý đến
" Tiểu Dụ? "
Nghe tiếng gọi, đột nhiên Huân Thừa Dụ cảm thấy có chút phiền, không tự chủ được mà lớn tiếng
" Mẹ im lặng một chút không được sao!? Nước tí con khác lấy! "
Nhậm Doanh sững sờ nhìn con trai mình, không nghĩ đến hắn sẽ lớn tiếng với bà, cuối cùng chỉ đành ấm ức mà im lặng
Tiếp sau đó cũng không có ai nói chuyện, cả không gian đều lâm vào im lặng, mãi cho đến khi truyền đến nhiều tiếng động phía dưới tầng
Tần Lãng: " Đám người đó sắp lên đến đây rồi, chúng ta có nên tiếp tục lên trên nữa không? "
" Không cần đâu "
Tất cả ánh mắt nhất thời hướng về phía Lãnh Tử Nguyệt
Lãnh Tử Nguyệt: " Lên được đây là an toàn rồi, tang thi không lên tới đây đâu, còn mấy người dưới đó thì kệ đi, chỉ cần không tìm đến cửa chọc chúng ta là được "
Huân từ liêm nghĩ nghĩ rồi cũng gật đầu, những người khác cũng không có ý kiến, dù sao leo bậc thang cũng rất là mệt, không phải đi cũng rất tốt
Đợi thêm khoảng mười phút, cuối cùng cũng thấy bóng dáng người đầu tiên lên tới, là một người đàn ông bọn họ không quen, theo sau đó cũng là vài người đàn ông vạm vỡ
Nhìn thấy nhóm người Lãnh Tử Nguyệt ở đấy, bọn họ thở phào một hơi, tìm tạm một chỗ liền ngồi xuống nghỉ
Tiếp sau cũng ngày càng nhiều người, một tầng của tháp cũng rất lớn, đủ chứa được hơn nghìn người, đi lên cuối cùng chính là thanh niên quân nhân đã chặn đường bọn họ
Hắn vừa lên đến, liền thẳng chỗ nhóm của Lãnh Tử Nguyệt đi tới
" Chào, lại gặp nhau rồi "
Lãnh Tử Nguyệt cũng nở một nụ cười thật tươi chào lại
" Đúng vậy, chúng ta thật có duyên a "
Khóe miệng đám người Nguyên Hạo giật giật.
Duyên? Haha...Hỏi thẳng đích đến của bọn họ rồi theo tới mà cũng gọi là duyên?...
Đáy mắt thanh niên chợt lóe qua một tia giảo hoạt rồi biến mất, hắn đưa tay về phía Lãnh Tử Nguyệt cười cười
" Tôi là Dương Tử Ngạn, rất vui được gặp mặt "
Lãnh Tử Nguyệt nhìn chằm chằm bàn tay đang dơ ra trước mặt rồi cũng nắm lấy
" Cảm ơn, sau này còn vui nữa "
Dương Tử Ngạn: "......." Rồi sao? Không định cho hắn biết tên sao?!
Nhanh chóng rút tay của mình lại, Lãnh Tử Nguyệt liền quay trở về vị trí cũ, rút ra một chiếc khăn sạch lau lau bàn tay rồi tiếp tục ôm Tiểu Bạch Lang, tầm mắt vẫn không dời nhìn thanh niên, vừa quan sát từng biểu cảm của hắn vừa cười cười
Ấn đường trên trán Dương Tử Ngạn khẽ giật, lần đầu tiên hắn có cảm giác mình bị người khác chơi, lại còn bị ghét bỏ, đột nhiên cảm thấy tâm hồn bị tổn thương sâu sắc
Dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt vốn không tồn tại, Dương Tử Ngạn dời tầm mắt về đám người Huân Từ Liêm
" Huân đại thiếu gia, nếu tôi không nhầm thì anh phải đang ở thủ đô mới phải, sao lại xuất hiện ở đây rồi? "
Huân Từ Liêm có chút kinh ngạc vì đối phương lại nhận ra mình, y theo bản năng hỏi
" Anh biết tôi? "
Dương Tử Ngạn gật đầu: " Ừm, chúng ta có gặp nhau một lần lúc còn bé xíu, chắc anh cũng không còn nhớ "
Huân Từ Liêm cố nhớ lại nhưng cũng không được gì liền bỏ qua, y cũng trực tiếp bỏ qua câu hỏi phía sau của Dương Tử Ngạn
Dương Tử Ngạn cũng không để ý, rất tự nhiên tìm một chỗ bên cạnh Huân Từ Liêm ngồi xuống, tiến lại gần y nói nhỏ
" Này, cái người đó tên gì vậy? "
Huân Từ Liêm nhìn sang thấy Lãnh Tử Nguyệt, nghĩ nghĩ không biết có nên nói ra không
" Tại sao muốn biết tên cậu ta? "
Dương Tử Ngạn chớp mắt: " Có gì lạ sao? Không biết tên sau này xưng hô kiểu gì? "
Huân Từ Liêm mặt không cảm xúc: " Không phải cậu ấy bảo anh đoán sao? Vậy liền đoán xem "
Dương Tử Ngạn nhướng mày, khóe môi đột nhiên cong lên
" Vậy thì... Tiểu Bảo Bảo? "
Vừa nghe thấy, Huân Từ Liêm suýt bị sặc nước bọt, cuối cùng vẫn là nói ra
" Lãnh Tử Nguyệt! "
Dương Tử Ngạn: " Hửm? "
" Tên Lãnh Tử Nguyệt! "
Dương Tử Ngạn hài lòng gật đầu, lập tức hướng Lãnh Tử Nguyệt nói
" Thì ra là Tiểu Nguyệt Nguyệt... "
Lời còn chưa dứt, không biết từ đâu bay tới một cục trắng trắng, đập thẳng vào mặt Dương Tử Ngạn, cứ như vậy một người một thú liền ngã lăn ra đất
Chống một tay ngồi dậy xoa xoa cái đầu có chút đau, đột nhiên Lãnh Tử Nguyệt không báo trước liền xuất hiện trước mặt hắn, nụ cười trên môi anh làm Dương Tử Ngạn cảm thấy có chút đáng sợ
" Anh còn nói chuyện không cẩn thận nữa là tôi sẽ xé nát miệng anh ra đó "
Dương Tử Ngạn không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng kéo lên khóe môi nở một nụ cười gượng gạo
" Thông cảm, vừa rồi mới bị lẹo lưỡi nên phát âm không chuẩn, là Tử Nguyệt mới đúng, haha...?"
_______
Chán quá mọi người ạ, lại phải học online rồi, Su muốn đi học cơ??
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.