Chương trước
Chương sau
Hai người đứng đối diện nhau, trong đám đông vừa tan học, Lãnh Đan Thu thấy cô ta không mở miệng thì hơi mất kiên nhẫn. Sau chuyện cái usb, cô không muốn dây dưa nhiều với cô ta.
Lãnh Đan Thu vẻ mặt lạnh lùng thúc giục cô ta, ”Cô không nói thì tôi đi trước đây.”
Hoàng Lị Lị thấy không thể kéo dài thời gian nữa thì vội vàng túm lấy cổ tay cô, cúi đầu xin lỗi: ”Lãnh Đan Thu, rất xin lỗi!”
Tiếng nối của cô ta hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh, bọn họ nhìn thấy một cô gái rất đáng thương đang cúi đầu xin lỗi với cô gái vẻ mặt lạnh lùng, bắt đầu chỉ trỏ nói nhỏ, tự suy diễn đủ loại kịch bản máu chó.
Lãnh Đan Thu không muốn đứng ở đây bị người khác xem như khỉ, thản nhiên nói: ”Cô không cần xin lỗi nữa, trường học đã phạt cô rồi. Về phần xin lỗi, cô để tay lên ngực tự hỏi đi, đây là lời thật lòng à? Hay là có mục đích riêng?”
Cô dừng một chút, nghĩ đến khoảng thời gian làm bạn cùng phòng trước kia, lại nhìn đến cô gái cúi đầu trước mắt, chán ghét liếc mắt sang một bên, ”Cứ vậy đi.”
Tim Hoàng Lị Lị lỡ một nhịp, có cảm giác kế hoạch của mình bị phát giác.
Nhưng cô ta vẫn làm liều, tiếp tục lải nhải lôi kéo Lãnh Đan Thu, trên đường dần dần không còn ai nữa, Lãnh Đan Thu nhìn đồng hồ, phát hiện đã qua rất lâu rồi, một tí xíu kiên nhẫn đã trực tiếp bị sự dối trá của Hoàng Lị Lị dùng sạch. Cô không kiên nhẫn quăng tay Hoàng Lị Lị ra, ”Cô cứ tự nhiên, tôi phải đi về.”
Hoàng Lị Lị cũng liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đang sáng lên của Lãnh Đan Thu, âm thầm suy nghĩ: Sắp đến giờ rồi, nên đi theo phía sau Lãnh Đan Thu, chuẩn bị ra khỏi cổng trường cùng nhau.
Vì trạm xe buýt đi về là ở cổng Tây của trường Đại học S nên dọc đường Lãnh Đan Thu đi càng ngày càng ít người, cô âm thầm tăng tốc độ, muốn thoát khỏi Hoàng Lị Lị, có điều cô ta lại cứ như một cục kẹo cao su vậy, vô cùng ghê tởm, nhưng lại dính rất chặt, vứt không ra mà gỡ cũng không xong.
Bên cạnh cổng Tây của trường có một chiếc xe minibus màu đen dừng ở đó theo dõi hai người
Lãnh Đan Thu không chú ý, cúi đầu đi tiếp, ai ngờ lại có mấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đen nhảy xuống từ trên xe, bịt miệng các cô rồi lập tức kéo lên xe.
Xe minibus vốn rất to, nhưng có đến tận mấy người ngồi thì lại hơi chật chội, sau khi tài xế thấy mọi người đều đã leen xe thì nhanh chóng đạp chân ga, xe chạy nhanh ra khỏi cổng trường, Lãnh Đan Thu vừa giãy dụa vừa nhìn thấy xe đi càng ngày càng xa chung cư.
Lãnh Đan Thu và Hoàng Lị Lị bị tách ra, mỗi người bị hai người đàn ông đè lại. Một người bịt miệng cô, một người trói cô lại. Lãnh Đan Thu cắn vào tay người đàn ông một cái, tên đó bị đau rụt tay lại, thẹn quá hóa giận hung hăng tát cô một cái: ”Con đ*, mày dám cắn tao hả?”
Người đàn ông nhét vào miệng Lãnh Đan Thu và Hoàng Lị Lị một thứ gì đó, đề phòng hai người kêu cứu rồi kéo những người khác đến.
Người đàn ông phía trước nở nụ cười bỉ ổi, ”Tiểu Uy, mày xong chưa đó? Một con đàn bà cũng không trị được. Đừng để cô ta cắn tay mày, cắn chỗ khác ấy.”
Mấy người đàn ông trên xe đều nở nụ cười, ánh mắt xấu xa đánh giá bọn cô.
Người đàn ông ngồi ghế phụ lái nói: ”Câm miệng, đừng có gây thêm rắc rối, kiểm tra hết mọi thứ chưa? Có mang đủ đồ không?”
Loading...

Những tên khác dường như hơi sợ hãi người đàn ông vừa nói chuyện này, cũng không nói nữa, chỉ có một tên ngồi phía sau trả lời: ”Đủ rồi.”
Lãnh Đan Thu không hề giãy giụa, bây giờ mà phản kháng thì chỉ là để đám này có thêm cơ hội vũ nhục mình thôi, cô rất lạnh lùng bình tĩnh hỏi: ”Nếu muốn tiền thì thả tôi ra đi, Tô Cẩn Hồng sẽ cho gấp ba người đứng phía sau mấy ngườiCòn muốn sắc… Không hợp lý, chắc chắn các anh có âm mưu bắt cóc tôi với Hoàng Lị Lị chứ gì?”
Người áo đen hoàn toàn không quan tâm cô, ra lệnh cho người đàn ông phía sau, ”Đúng rồi, ném hết điện thoại và mấy thiết bị truyền tin của hai đứa này đi, đm lỡ mà có định vị hoặc phát tín hiệu cầu cứu là toang ngay.”
Người đàn ông sờ soạng tìm điện thoại của Lãnh Đan Thu, bàn tay bỉ ổi cũng làm loạn trên người cô.
Lãnh Đan Thu nhắm mắt lại, yên lặng nhẫn nhịn.
Thời gian càng trôi qua, cô càng ngày càng tuyệt vọng.
Cách nội thành xa như vậy, dù Tô Cẩn Hồng có biết thì sợ là từ bên kia chạy tới cũng rất lâu, khoảng thời gian lâu như vậy… Đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.
Không biết qua bao lâu, xe cuối cùng cũng dừng lại.
Người đàn ông không chút khách khí đẩy Lãnh Đan Thu xuống dưới, cô cảm thấy phía sau lưng có thứ gì đó cứng cứng, nhưng cũng không sắc nhọn.
Hình như không phải dao. Cô cả kinh, sẽ không phải là… Súng chứ?
Mấy người đàn ông kéo bọn cô vào trong một cái kho hàng đã bỏ hoang. Trong kho hàng có đủ loại thùng rỗng lộn xộn, còn có mấy cái băng ghế và bàn cũ nát nằm rải rác.
Hai người đàn ông ra ngoài đi toilet, còn lại bốn năm người đàn ông, cho dù là với hai cô gái trói gà không chặt nhưng vẫn không lơ là cảnh giác, bọn họ ngồi cách hai người khoảng hai ba mét, đảm bảo bọn cô luôn trong tầm mắt họ, tay luôn đặt trên súng trong túi quần, duy trì sự cảnh giác để tùy lúc có thể đối phó với mọi tình huống.
Thỉnh thoảng lại có vài ánh mắt thương hại rơi lên người Lãnh Đan Thu, lòng cô hơi trầm xuống, khẽ hỏi hệ thống trong lòng: ”Cậu có cách nào giúp tôi thoát khỏi đây không?”
Hệ thống lạnh lùng trả lời: ”Có, nhưng không thể giúp cô được.”
Lãnh Đan Thu: ”Nếu cậu không giúp tôi, chắc chắn tôi sẽ chết.”
Giọng nói của hệ thống vẫn lạnh như băng, không mang theo chút cảm xúc nào nói: ”Chết cũng không ảnh hưởng đến đánh giá nhiệm vụ. Sống chết của cô không liên quan đến nhiệm vụ. Cô cứ coi như sống qua một đời bình thường đi. Đợi đến khi hoàn thành nhiệm vụ, ký ức của cô trở lại rồi cô sẽ biết.”
Lãnh Đan Thu: ”…”
Cô càng ngày càng tò mò rốt cuộc lúc đó mình đã nhận được nhiệm vụ gì…
Sắp chết rồi thì làm sao gọi là cuộc sống bình thường được nữa? Bỏ đi, hệ thống nói không ảnh hưởng đến nhiệm vụ thì sẽ không ảnh hưởng. Có điều…
Cô nhớ đến Tô Cẩn Hồng, đau longf quá. Ngọc vẫn còn, ấm áp như người cô, sự ấm áp đọng lại trước ngực.
Cô muốn sờ một phát, không thể được.
Lãnh Đan Thu biết tương lai rất khó khăn, nhưng thật không ngờ, cơ bản là không có tương lai.
Hoàng Lị Lị vẫn an phận ngồi im, Lãnh Đan Thu dùng lưng đụng vào cô ta cũng không nhận được chút phản ứng nào.
Có người đàn ông đứng lên, đè vành mũ, ”Các cô yên tâm, bọn tôi đã thông báo cho cậu Đoạn và cậu Tô rồi. Ai đến đây trước thì sẽ có quyền quyết định nên cứu người nào.”
Người đàn ông nhận ra sự nghi hoặc của Lãnh Đan Thu, tốt bụng giải thích cho cô: ”Thôi thì để làm một con ma biết chuyện vậy.”
”Mấy anh đương nhiên không có mâu thuẫn với hai người đẹp, nhưng tập đoàn Tô thị và tập đoàn Đoạn Thức lại cản trở không ít người. Nghe nói cậu Đoạn và cậu Tô đang yêu đương với hai vị đúng không? Thế thì người đầu tiên đến đây trong hai người họ sẽ được lựa chọn cứu một người, sau đó bọn tôi sẽ xử lý người anh ta không chọn.”
”Cho nên là, dù ai tới trước trong bọn họ đều chỉ có thể cứu một người, sau đó trơ mắt nhìn người phụ nữ của anh em mình chết trước mặt anh ta.”
Người đàn ông rầu rĩ nở nụ cười, ”Có phải trò chơi này rất thú vị không.” Anh ta nhỏ giọng nói: ”Cô đoán xem sau này bọn họ có trở mặt thành thù không?”
”Đương nhiên, nếu báo cảnh sát thì đừng ai hòng sống được.” Người đàn ông khẽ nâng cằm, ý bảo quả bom trên bàn.
”Cô có biết đây là gì không? Bom C4, đủ để san bằng vị trí cô đứng hiện tại.”
Lãnh Đan Thu nghe xong kế hoạch của bọn họ thì cả người lạnh toát.
Cô không ngờ mục tiêu của bọn họ lại không vì tiền, không vì sắc, mà là lấy cách này để khơi mào mâu thuẫn giữa tập đoàn Tô thị và tập đoàn Đoạn Thức.
Lãnh Đan Thu không dám nghĩ, nếu Tô Cẩn Hồng biết cô chết thì sẽ làm ra chuyện gì.
Cũng giống thế, nếu Tô Cẩn Hồng đến trước rồi chọn cô. Thế thì Đoạn Hiên Minh sẽ vì bao che cho Hoàng Lị Lị mà rạn nứt với anh, có lẽ còn có thể làm ra chuyện càng điên cuồng hơn.

Có lẽ, cô và Hoàng Lị Lị thật sự là kẻ thù, trong hai người chỉ có thể một người sống.
Nhưng người đàn ông không nói cho Lãnh Đan Thu biết: Thật ra bọn họ không có thông báo cho Tô Cẩn Hồng.
Người đàn ông bên ngoài chỉ đường cho Đoạn Hiên Minh không ngừng đổi địa điểm, bàn tay cầm tay lái của anh ta hơi đổ mồ hôi.
Đoạn Hiên Minh không ngốc, nếu lỡ anh ta một mình đi qua rồi bị giết chết thì sao giờ? Anh ta gọi điện cho cảnh sát, đặt định vị trên người mình, đảm bảo rằng vị trí của anh ta có thể biết được, cảnh sát đi theo ở rất ra, chuẩn bị mai phục ở xung quanh, tìm thời cơ bắt gọn.
Trong tiệc rượu, các vị khách trò chuyện vui vẻ, ăn uống linh đình, Tô Cẩn Hồng mỉm cười đi xuyên qua đám người.
”Ký chủ!!! Lãnh Đan Thu bị trói!”
”Anh nói cái gì???”
Tôn Kỳ đúng lúc đi qua Tô Cẩn Hồng bị câu hỏi bất thình lình của anh dọa nhảy dựng, ”Cẩn Hồng, anh mới nói gì vậy?”
Tô Cẩn Hồng vội vàng tách khỏi cô ấy: ”Xin lỗi, có chút chuyện, không tiếp được.”
Không kịp chào ba Tô, Tô Cần Hồng rời khỏi tiệc rượu, lái xe theo chỉ dẫn của Cầu Cầu.
”Alo, tôi muốn báo cảnh sát, bạn gái của tôi bị bắt cóc. Tên là Lãnh Đan Thu.”
Cảnh sát có chút kinh ngạc, sao hôm nay lại có nhiều vụ bắt cóc như vậy nhỉ, ”Chào anh, xin hỏi anh có biết địa điểm cô ấy bị bắt đến không?”
Cầu Cầu trong đầu nói cho Tô Cẩn Hồng, anh thuật lại cho cảnh sát.
Sau khi cảnh sát báo cáo lại, các cảnh sát khác liền so sánh với hướng đi của đội vừa mới ra ngoài, nói với anh: ”Anh có biết Hoàng Lị Lị không?”
”Biết.”
”Có khả năng bạn gái của anh bị bắt chung với Hoàng Lị Lị, chúng tôi đã cử một nhóm người đến trước tìm cách giải cứu rồi, xin kiên nhẫn chờ, đừng một mình đến nơi đó, có khả năng trên người phần tử bắt cóc có vũ khí mang tính sát thương cao.”
Tô cẩn Hồng trực tiếp cúp điện thoại, tăng tốc độ đến mức lớn nhất.
Nhóm cảnh sát đến nơi đó mới phát hiện, xung quanh nhà máy rất trống trải, đứng ở nơi đó xem tình hình xung quanh thì hiểu ngay, xung quanh không có nơi nào có thể che được người cả. Bọn họ chỉ có thể nấp vào bên cạnh xưởng và cửa sau, tay súng bắn tỉa thì leo lên nóc nhà, chờ đợi nhóm bắt cóc đi ra để ra tay.
”Ôi, cậu Đoạn đến rồi à? Xem hai cô gái này đi, anh muốn cứu ai?”
Đoàn Hiên Minh áy náy nhìn Lãnh Đan Thu, dứt khoát nói: ”Hoàng Lị Lị, mấy người thả cô ấy ra.”
”Nếu cậu Đoạn đã chọn rồi, bọn tôi đương nhiên là giữ lời. Bọn tôi sẽ thả người, có điều, cần phải mời cô Hoàng đi theo bọn tôi một đoạn, sau khi bọn tôi xác định là đã an toàn thì đương nhiên sẽ thả cô ấy.” Nói xong, người đàn ông âm thầm chỉnh thời gian của thuốc nổ thành một phút, bắt đầu đếm ngược.
Anh ta lấy một trái lựu đạn ném sang phía khác của xưởng nhằm dương đông kích tây. Tiếng nổ lớn hấp dẫn sự chú ý của phía cảnh sát, bọn họ kéo Hoàng Lị Lị đi ra, những người khác lấy súng chĩa vào Hoàng Lị Lị rồi lên xe.
Bởi vì không chỉ có một người chĩa súng vào Hoàng Lị Lị nên trừ khi giết hết toàn bộ bọn họ cùng lúc, nếu không nhất định bọn bắt cóc có thể sẽ giết con tin, vì vậy vì sự an toàn của con tin, cảnh sát không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đoạn Hiên Minh chạy ra khỏi phân xưởng từ phía sau, rống to với chiếc xe, ”Bọn mày muốn đưa cô ấy đi đâu?”
Anh ta chỉ chạy theo được vài giây, xe minibus đã qua sửa chữa chạy như bay, nhanh chóng kéo khoảng cách.
Cửa xa mở, người đàn ông bên cạnh Hoàng Lị Lị cung kính mở trói cho cô ta.
Hoàng Lị Lị ở trong xe bắt đầu bẻ cổ tay, không chút để ý nói với hệ thống: ”Bây giờ đưa phần thưởng nhiệm vụ cho tôi được chưa?”
Người đàn ông cung kính hỏi Hoàng Lị Lị: ”Cô Hoàng, xin hỏi khi nào cậu Đoạn sẽ chuyển khoản cho bọn tôi?”
Hoàng Lị Lị nở nụ cười, ”Yên tâm, không thiếu mấy anh đâu. Mấy anh dọn dẹp rồi chạy nhanh đi, trễ một lát nữa e là khó chạy lắm.”
Hệ thống: ”Nhiệm vụ chưa hoàn thành, không thể phát phần thưởng nhiệm vụ được.”
Hoàng Lị Lị nhíu mày, không vui vẻ nói, ”Cũng chỉ còn khoảng mấy chục giây chứ mấy. Thật đúng là bảo thủ.”
Âm thanh lạnh như băng của hệ thống vẫn lặp lại: ”Nhiệm vụ chưa hoàn thành, không thể phát phần thưởng nhiệm vụ được.”
Hoàng Lị Lị lấy điện thoại ra, lười biếng lướt Weibo, ”Được rồi được rồi, tôi biết rồi.”
Tâm trạng cô ta vô cùng sung sướng nhìn thủy quân mình thuê đã bắt đầu làm việc, từ khóa “Cậu ba Tô bao nuôi nữ sinh viên” lấy tốc độ cực nhanh xông lên top tìm kiếm, hơn nữa hạng còn không ngừng tăng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.