Lãnh Đan Thu ngoan ngoãn đi bên cạnh anh, nhịp tim lặng lẽ đập nhanh hơn.
Đến cổng trường, Tô Cẩn Hồng hôn trán cô rồi đưa cặp sách: “Đi đi, buổi tối anh sẽ đến đón em, nhớ anh thì nhắn tin cho anh.”
Lãnh Đan Thu hôn lại anh, khiêu khích nói: “Vì sao không phải là anh nhớ em, anh nhắn tin cho em trước?”
Tô Cẩn Hồng nở nụ cười, việc nhỏ này cũng muốn so đo, đúng là một cô gái nhỏ. Nhưng cô càng làm như vậy, anh lại càng vui vẻ.
Anh nghe lời gật đầu, hưởng ứng theo: “Khi nào nhớ em anh sẽ nhắn tin ngay. Mau lên lớp đi.”
Lúc này Lãnh Đan Thu mới vừa lòng bước xuống xe, hoạt bát nháy mắt mấy cái với anh, không đợi cô xoay người, Tô Cẩn Hồng đã kéo lại.
“Có lẽ đến buổi chiều, sẽ có người mang đồ đến cho em.”
“Gì vậy?”
“Mấy hôm trước anh đến một cửa hàng đồ ngọc để đặt một miếng ngọc. Đến lúc đó em nhận lấy là được.”
Tô Cẩn Hồng cũng nháy mắt mấy cái, vẫy tay tạm biệt, cửa sổ xe dần dần kéo lên, xe chậm rãi rời đi.
Lãnh Đan Thu đứng tại chỗ vài giây, nhìn xe càng lúc càng xa, có chút thất thần.
Đây là cảm giác yêu đương sao? Tuyệt thật.
Cô cụp mắt, nếu có thể như vậy cả đời thì thật tốt.
Ý thức được bản thân đang nghĩ cái gì, Lãnh Đan Thu hơi ngây người, vậy là bây giờ cô đã muốn ở bên anh cả đời rồi sao? Cô hơi hoảng hốt, ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Hiện giờ suôn sẻ, mai sau khó khăn.
Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cam-hoa-nu-phu-ac-doc/1806539/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.