Trong cung.
"Hoàng hậu, hoàng hậu đâu?"
An công công im lặng, không dám mở lời. Vài vị thái y ở đó cũng không dám lên tiếng. Họ đâu dám nói chứ, biết đâu vị này lại nổi điên chém đầu họ thì sao?
Lúc hoàng thượng đi săn bắt rất lâu mà vẫn chưa về. Bọn họ liền cảm thấy không ổn, sai vài tên thị vệ đi tìm.
Lúc ra thấy mỗi một mình hoàng thượng ở nơi đó, nằm yên bất động. Họ vội quá liền đưa hoàng thượng trở về, cũng không thấy hoàng hậu ở đâu cả.
Lúc về họ mới biết hoàng thượng muốn tìm hoàng hậu mà bất chấp vết thương mà đứng dậy. Ai ngờ vừa ra được khỏi hang động, độc phát, không trụ được nữa mà ngã ở đó.
"Mấy người câm hả? Ta hỏi một lần cuối. Hoàng hậu đâu? Nếu mấy người không nói thì đừng trách tại sao ta độc ác."
Vài vị thái y nhìn nhau xem ai là người nói. Cuối cùng, một vị thái y có vẻ già dặn đứng ra. Hành lễ một hồi rồi nói.
"Hoàng thượng, lúc tìm thấy ngài thì chỉ có một mình ngài, không thấy hoàng hậu đâu. Đoán chừng là hoàng hậu còn ở trong rừng, cũng chưa đi xa lắm nên sai người đi tìm rồi ạ."
Dạ Quân nhăn mặt, có vẻ đây chưa phải vấn đề chính. Nếu không phải hắn ta bị thương nặng thì chắc chắn sẽ đứng dậy vác kiếm đi chém người rồi. Dạ Quân nắm chặt tay, sát khí tỏa ra khắp nơi như muốn giết người vậy.
"Ta hỏi, vấn đề chính?"
Thái y Diệp lúc này đầu lấm tấm mồ hôi, chân như không trụ vững. Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bao-quan-hung-han-sung-ai-ta/963133/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.