Kim Đản Đản bị Hoàng Thượng ném cho một củ khoai lang bỏng tay, đầu nàng không ngừng quay cuồng.
Nàng không thể quá khiêm tốn, sẽ làm Hoàng Thượng cảm thấy nàng dối trá!
Nàng cũng không thể nói mình quá tốt, sẽ khiến cho người khác cảm thấy nàng khoe khoang.
Chuyện này nàng phải nắm chắc, nếu không nắm chắc thì chỉ có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Thái độ nàng khiêm tốn nói: “Nhi thần có rất nhiều khuyết điểm, cũng chỉ biết sơ sài về đạo trị quốc!”
“Nói trẫm nghe một chút!”
Toàn bộ đại điện yên tĩnh không tiếng động, sau lưng Kim Đản Đản đổ mồ hôi hột. Nàng có hiểu đạo trị quốc là gì đâu, nàng toàn giả vờ để sắm vai một vị Vương gia.
Khuôn mặt nàng làm bộ đang suy tư điều chỉnh câu từ.
Trên thực tế là:
Kim Đản Đản: “Hệ thống quân, nhanh mở thương thành ra, đạo trị quốc!”
Hệ thống quân liếc mắt nhìn nàng một cái, mở thương thành ra!
Kim Đản Đản nhìn lên, đến tận chín trăm chín mươi chín điểm tích lũy.
Nàng đau thịt đổi lấy, mẹ nó lại chỉ được một câu【 Là một vị quân vương, nên đặt mọi chuyện của dân lên hàng đầu, sau mới đến mình để dẫn con dân đi theo con đường giàu có, dân giàu tất nước giàu! 】
( Thượng tiên: Ai nha má ơi, lười đi tra tư liệu, tự mình bịa chuyện! )
Kim Đản Đản nói nguyên văn những lời đã dùng điểm tích lũy để đổi trong thương thành!
Sau khi nói xong, nàng cúi đầu xuống, không dám nhìn Hoàng Thượng.
Vì người trước, lại vì mình.
Hoàng Thượng ở trên vạn người, sao lại suy nghĩ nhiều như vậy chứ, không hưởng thụ thật tốt một chút mới là lạ!
Sau một hồi, vẫn không nghe thấy Hoàng Thượng đáp lại, cả đại điện im ắng.
Một lát sau, đám Vương gia thấp giọng cười nhạo.
“Ha ha ha, nhị ca sợ đến ngốc rồi sao?”
“Nhất định là hắn chán làm Vương gia rồi, muốn làm dân thường hả?”
Có Vương gia lớn tiếng nói: “Phụ hoàng, có thể là nhị ca muốn thể nghiệm một chút cuộc sống của dân thường, mong phụ hoàng thành toàn!”
Khác hẳn đám Vương gia sôi nổi phụ họa, trong lòng Kim Đản Đản thấp thỏm. Ây da, giả vờ quá mức rồi!
Hoàng Thượng đau đầu, đỡ lấy trán.
Công công ở bên cạnh liền hiểu ý, kêu một tiếng: “Mọi người yên lặng, mọi chuyện bàn bạc lại sau!”
Kim Đản Đản: Mẹ nó! Bảo bảo ta tốn chín trăm chín mươi chín điểm tích lũy mua một đoạn lời nói, mà kết quả lại như vậy sao?
Dời đề tài này đi, công công bên cạnh Hoàng Thượng tiếp tục nói: “Những ngày gần đây, Thánh Thượng vì vất vả xử lý việc triều đình trong nhiều ngày, có lần đột nhiên ngất xỉu. Ngự y khám nói Thánh Thượng bị bệnh, thời gian không còn nhiều!
Nhưng dân gian có lời đồn đại rằng nếu có người thân chịu hút bệnh đi cho Thánh Thượng, có thể Thánh Thượng sẽ tốt lên!”
Dứt lời, công công liền xốc màn giường lên, thật cẩn thận lấy cánh tay của Hoàng Thượng ra. Hắn vén ống tay áo vàng óng lên, lộ ra thứ đen kịt vô cùng bẩn thỉu và ghê tởm.
Kim Đản Đản nhớ lại một cảnh trong phim truyền hình năm đó.
Hoàng Thượng bôi một thứ có thể ăn được lên cánh tay, sau đó gạt người là độc. Không một ai dám tiến đến, chỉ có Dương Quảng biết được sự thật mới dám đi, cuối cùng ngôi vị hoàng đế được truyền cho hắn.
Liệu lần này có phải cũng là tiết mục như vậy không?
Trong lòng Kim Đản Đản có chút lưỡng lự, nàng cũng lười hỏi hệ thống quân có độc hay không, dù sao tên đó cũng sẽ nói với nàng rằng phải ăn rồi mới biết được.
Đám Vương gia nhìn thấy thứ ghê tởm trên cánh tay Hoàng Thượng, không ai dám tiến lên.
Bạch Cẩm Lam có chút thông minh cho rằng, có lẽ đây kế sách của phụ hoàng, nào có đạo lý cha khiến cho hài tử của mình bị độc chết chứ.
Vì thế, hắn khinh thường liếc mắt nhìn các vị đệ đệ, vỗ bộ ngực tiến lên: “Một đám người nhát gan, phụ vương, để nhi thần tới giải độc cho người!”
Trong lòng Bạch Cẩm Lam thầm nghĩ kỹ mọi thứ, thậm chí hắn còn bổ não cả hình ảnh phụ hoàng cảm động.
Nhưng khi hắn cầm tay lên nhìn kỹ, thấy thứ trên cánh tay phụ hoàng hắn liền lập tức hối hận!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]