Thứ đó có màu đen, nhầy nhụa, buồn nôn chết mất. Còn có cả mùi hôi thối!
Điều này khiến cho Bạch Cẩm Lam cau mày, hắn nghi hoặc nhìn người bên trong màn giường nghĩ thầm: Sẽ không có độc thật chứ!
Nhưng mà các đệ đệ đều đang nhìn hắn, cứ rút lui như vậy thì thật mất mặt!
Hắn cố nén không để lộ sự ghét bỏ của mình ra ngoài, chọc chọc ngón tay lên.
Nhưng trong lòng hắn vô cùng đau khổ, hắn thật sự không chịu nổi được cảm giác này, vẻ mặt ghét bỏ lấy khăn lau tay.
“Phụ vương, nhi thần cảm thấy rất khó chịu, có chút không thoải mái. Không thể giúp người được!”
Bạch Cẩm Lam chuẩn bị lui về, đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu óc, sau đó hắn liền hôn mê bất tỉnh.
Hoàng Thượng không nói lời nào, thở dài một hơi.
Công công liền sai người nâng Bạch Cẩm Lam sang một bên, tiếp tục nói: “Còn có ai nguyện ý thử không?”
Bạch Cẩm Lam hôn mê khiến cho trong lòng đám Vương gia đó đều hơi sợ, đâu còn dám tiến lên.
Ngay cả kẻ ngốc cũng biết rõ thứ này là độc, không thể chạm vào được.
Kim Đản Đản có thể cảm giác được tầm mắt của người bên trong màn giường kia đang dừng trên người nàng.
Nàng đành phải căng da đầu nói: “Nhi thần nguyện ý thử!”
Có Vương gia nói: “Nhị ca thật sự muốn thể hiện đến điên rồi, biết rõ có độc mà còn muốn đi!”
Kim Đản Đản nghiêm túc nói: “Không thử làm sao biết không được. Chỉ cần có thể cứu phụ hoàng, cho dù nhi thần có phải chết một nghìn lần cũng đáng giá!”
Đám Vương gia khác liền á khẩu không trả lời được, có rất nhiều ánh mắt đang nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc.
Kim Đản Đản tiến lên. Nàng nhìn thấy thứ trên tay Hoàng Thượng cũng cảm thấy ghê tởm, nhưng nàng chưa từng nhăn mày một chút nào.
Nàng cúi người hút thứ trên tay cho Hoàng Thượng.
Thứ kia thật kỳ quái, tuy rằng khó ngửi, nhưng khi vào miệng hương vị lại không tồi. Có chút giống sầu riêng!
Nhưng trong lòng Kim Đản Đản cũng không dám liều, ai biết thứ đó có thể ăn được hay không chứ?
Nàng nhổ thứ vừa hút vào trong miệng xuống bàn, sau đó liên tiếp hút miệng vài cái.
Tạm thời nàng không cảm nhận có điều gì không khoẻ, chẳng lẽ thứ này không có độc sao?
Vậy thì tại sao Bạch Cẩm Lam lại hôn mê lại chứ?
Giả vờ sao?
Trong đầu Kim Đản Đản có rất nhiều nghi vấn, nhưng trên mặt hắn lại không có chút biểu hiện nào mà?
Thấy thứ trên cánh tay Hoàng Thượng đã được hút gần như hết rồi, nhìn dáng người hơi béo của hắn, nàng cố nén cảm giác ghê tởm trong lòng.
Trong lòng nàng có chút chắc chắn. Lần này là thử, nếu không chắc chắn nàng sẽ hôn mê.
Nàng lẳng lặng chờ đợi ở một bên, chờ đợi Hoàng Thượng tuyên bố vị trí trữ quân là của nàng!
Nhưng nàng lại cảm thấy tầm mắt nhìn nàng của bóng dáng mơ hồ trên giường kia càng lúc càng lạnh.
Hoàng Thượng tức giận ho khan kêu lên: “Bắt lấy Nhị vương gia cho trẫm, áp vào đại lao!”
Kim Đản Đản thật sự không thể tin vào tai mình. Hoàng Thượng, kịch bản này sai rồi, không phải là diễn như vậy sao?
“Phụ hoàng, tại sao?” Nàng nghi hoặc hỏi.
Hoàng Thượng xốc màn giường lên. Sắc mặt của ông ta hồng nhuận, nhiều nhất cũng chỉ có chút cảm giác mệt mỏi do chuyện phòng the quá nhiều, nơi nào giống bệnh nặng sắp chầu trời chứ!
Giọng nói của ông ta không còn giả vờ yếu ớt nữa, to lớn vang dội nói: “Hừ, hóa ra người cấu kết với hậu cung là ngươi. Nhất định là có người âm thầm thông báo chuyện này cho ngươi, nếu không sao ngươi lại biết đây là thử, mà không để ý đến sống chết chứ!”
Kim Đản Đản dẩu môi, thật là người câm ăn hoàng liên, có khổ mà không thể nói mà!
Hoàng Thượng, ngươi đừng vu oan như vậy chứ, ngươi bị não tàn sao?
“Mong phụ hoàng minh giám, nhi thần oan uổng!” Thái độ Kim Đản Đản vô cùng thành khẩn, không nóng nảy hoảng loạn chút nào.
Hoàng Thượng vỗ mạnh xuống giường, phát ra một tiếng vang thật lớn, mọi người ở đây đều sợ tới mức rụt cổ lại.
Hắn chỉ tay vào Kim Đản Đản: “Ngươi còn dám nói oan uổng?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]