Chuyện cầm thú bị dừng lại, Kim Đản Đản vươn tay lau nước mắt trên mặt “nàng”.
Bây giờ Kim Đản Đản là một Vương gia lạnh lùng ít nói, chỉ an ủi đơn giản bằng hai chữ “đừng khóc”.
Nhưng mà Lãnh Cô Nguyệt càng khóc dữ dội hơn, giống như thể vòi nước được mở chốt, vốn dĩ không thể nào dừng lại được.
“Nàng” khóc rất thương tâm, khiến cho Kim Đản Đản tan nát cõi lòng, cảm thấy còn khó chịu hơn so với việc giết mình.
Nàng rất muốn hôn lên môi “nàng ấy”, khiến cho “nàng ấy” đừng nức nở.
Nhưng nhìn dáng vẻ nữ nhân của “nàng” lại đưa đến cho Kim Đản Đản cảm giác như chơi bách hợp, nàng thật sự không thể nào hạ miệng được!
Nàng vươn tay bịt kín miệng “nàng” lại, cuối cùng thì Lãnh Cô Nguyệt không phát ra được tiếng động nào, chỉ là nước mắt vẫn chảy không ngừng, khóc đến mức tê tâm liệt phế!
Kim Đản Đản nghiêm túc khuyên: “Phụ thân nàng vừa rời đi không bao lâu, bây giờ nàng lại rơi vào tình cảnh như thế này, chẳng lẽ nàng không muốn điều tra xem ai đã hãm hại sao?”
Giọng nói của Lãnh Cô Nguyệt hạ thấp rất nhiều, ánh mắt mang theo ý hận nhìn về phía Kim Đản Đản. Kim Đản Đản tiếp tục nói: “Nếu hận ta thì nàng phải cố gắng tỉnh táo lại, rồi tìm ta để báo thù.”
“Nếu như linh hồn của phụ thân nàng ở bên cạnh mà thấy nàng rơi nước mắt như thế này, vậy thì hắn sẽ đau lòng bao nhiêu chứ?”
Lãnh Cô Nguyệt bị Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3343416/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.