Mành giường buông xuống, trên chiếc giường lớn xa hoa màu vàng kim chỉ còn hai người bọn họ.
Sau khi đặt Lãnh Cô Nguyệt lên giường xong, Kim Đản Đản cúi người đè xuống.
Ngắm nhìn mỹ nhân lạnh lùng xinh đẹp, cộng thêm đôi môi đỏ tươi kia, hầu kết của Kim Đản Đản trượt lên trượt xuống.
Nhìn chằm chằm cánh môi của “nàng”, sát lại gần…
Trong lòng Lãnh Cô Nguyệt hoảng hốt. Những gì nên đến vẫn phải đến, bỏ đi mối thù giết cha mà nói thì Nhị Vương gia này đối xử với “nàng” cũng không tệ.
Thậm chí trước lúc trong nhà xảy ra chuyện, trong lòng “nàng” đã có chút cảm tình với hắn.
Gần đây tính cách của hắn có chút thay đổi, có hơi xấu tính. Nhưng mà hình như “nàng” cũng không hề chán ghét dáng vẻ này của hắn, ngược lại còn cảm thấy dáng vẻ này của hắn càng gần gũi hơn.
Trong lúc Lãnh Cô Nguyệt đang thất thần, gương mặt điển trai của Kim Đản Đản chỉ còn cách “nàng” năm centimet. Nhiệt khí trên người hắn phun vào trên mặt “nàng”, khiến cho khuôn mặt nhỏ của “nàng” lập tức đỏ bừng lên.
“Nàng” vươn tay chống đỡ trước ngực Kim Đản Đản: “Vương gia, ngài tỉnh táo lại đi, đừng làm loạn!”
Kim Đản Đản bị “nàng” chắn trước ngực. Mặc dù bây giờ thân thể của nàng là nam nhi, nhưng trong lòng của nàng vẫn là nữ nhi nên trên người vẫn rất mẫn cảm.
Lúc này lại bị người mình thích vuốt ve, vành tai của nàng hơi đỏ lên, giọng nói trầm thấp: “Buông ra!”
Lãnh Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3343415/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.