Chương trước
Chương sau
Diệp Tuyệt Vũ không hề có phản ứng gì với nàng, Hoa Tiểu Tiên đành miễn cưỡng đi theo Tiểu Nhất – người rối gỗ bên cạnh nàng

Lỗ tai của Kim Đản Đản cuối cùng cũng được yên tĩnh, cơn buồn ngủ lại kéo đến, nàng nhắm mắt lại, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Tiếng nói lạnh lùng, lãnh đạm ở bên ngoài lại vang lên lần nữa: “Còn không mau dậy để đi tu sửa nhà xí?”

Lửa giận trong lòng Kim Đản Đản bốc lên cao. Nàng nghiến răng nghiến lợi bước xuống giường mở cửa, ném chiếc gối trong tay về phía Diệp Tuyệt Vũ, trừng mắt hắn: “Ta muốn ngủ tới khi tự nhiên tỉnh!”

Ánh mắt Diệp Tuyệt Vũ và Thiên Lưu Hiên kinh ngạc nhìn về phía Kim Đản Đản. Lúc này nàng chỉ mặc mỗi trung y, đầu tóc lộn xộn, không có một chút hình tượng nào.

Diệp Tuyệt Vũ vẫy tay nhẹ một cái, khoác lên mình Kim Đản Đản một chiếc áo bào trắng vây kín, chỉ để hở mỗi cái đầu của nàng.

Kim Đản Đản ngây người ra nghĩ: “Chuyện gì vậy?”

Không đợi nàng có bất kì phản ứng gì, thân thể của nàng đã bị người khác nhấc bổng lên, chặn ngang ôm lên, bế nàng đi về phía phòng ngủ.

Trước mắt chỉ có y phục trắng tinh, nàng ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn cương nghị của hắn và hầu kết tinh xảo.

Nhiệt độ trên người hắn thật sự rất ấm áp, chỉ là thần tôn lạnh lùng. Ngươi làm như vậy, thật sự sẽ tốt sao?

Thiên Lưu Hiên lo lắng cho sự an nguy của Kim Đản Đản, cũng muốn đi theo vào trong phòng.

“Rầm” Tiếng cửa đóng lại, suýt nữa đập cả vào mũi của hắn.

Diệp Tuyệt Vũ đặt Kim Đản Đản nằm ở trên giường, để nàng nằm ở phía trên.



Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn nhìn nàng, làm ra vẻ hết sức nhẫn nại.

Kim Đản Đản lập tức ngồi phắt dậy, hai tay che trước người, đề phòng nói: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng có mà làm xằng bậy nha.”

Ánh mắt Diệp Tuyệt Vũ nhìn dáng vẻ ngu ngốc của nàng, tiện tay ném váy áo lên người nàng.

Váy áo ném trúng vào mặt Kim Đản Đản, rơi ở trên đầu nàng, che mất đi tầm nhìn của nàng.

Nàng bất an dùng hai cái tay quơ lung tung, muốn kéo váy áo từ trên đầu xuống, tránh làm cản trở tầm mắt nàng.

Chỉ có quỷ mới biết cái tên nhà xí biến thái này muốn làm gì nàng.

Nói không chừng hắn nhìn trúng vẻ đẹp của nàng, muốn ép nàng bạch bạch bạch thì sao?

Diệp Tuyệt Vũ bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng: “Mặc y phục vào đi, đừng chỉ mặc mỗi trung y, lúc ẩn lúc hiện.”

Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản bị váy áo che khuất đỏ bừng lên, giống như bị lửa đốt vậy.

Chết rồi, vừa nãy bực quá suýt nữa đã quên, nơi này chính là tiên hiệp, cũng là cổ đại, không thể mặc trung y ra ngoài.

Nàng lập tức câm miệng, không tranh luận với hắn nữa.

Kim Đản Đản thò ra một cánh tay ra khỏi váy áo, chỉ vào cửa: “Ngươi mau đi ra ngoài, ta muốn thay y phục.”



Diệp Tuyệt Vũ nhìn thấy nàng như vậy, cảm thấy thật đáng yêu, giống như nuôi dưỡng hoàng hoa khuê nữ vậy.

Cảm giác nàng ngốc nghếch như vậy, có khi nào sẽ không biết mặc y phục đấy chứ.

Thế là, hắn thiện ý giơ tay ra, kéo váy áo trên người nàng xuống, giúp nàng mặc y phục.

Mặt Kim Đản Đản đỏ tía tới mang tai, mọi xúc cảm đều tập trung ở những chỗ mà hắn chạm vào da thịt, làm trên người nàng trở nên vô cùng mẫn cảm, nàng cũng không dám thở mạnh một chút.

Diệp Tuyệt Vũ liếc nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của nàng, vươn tay ra nhéo: “Ngươi bị sốt sao?”

Kim Đản Đản hoàn hồn lại, tát vào mặt hắn, giận dữ nói: “Ngươi còn dám hỏi à?”

Bầu không khí hạ xuống.

Xung quanh Diệp Tuyệt Vũ tỏa ra những khí tức lạnh lẽo.

Kim Đản Đản lạnh đến mức hít vào, thở ra cả những hơi trắng, giống như khi vừa mở vung nồi, bay ra những làn hơi trắng nghi ngút.

Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, nàng nhìn thấy trong mắt hắn có một chút oan ức.

Hắn đứng dậy, quay người bỏ đi.

Từ đằng sau nhìn theo bóng lưng cao lớn kia, lại khiến cho người ta cảm thấy có chút đáng thương.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.