Sau khi Diệp Tuyệt Vũ nói như vậy, thương cảm trong lòng đã bớt đi một chút.
Nhưng mà, Bản cô nương đường đường là thần trộm tuyệt thế, không phải dùng để tu sửa nhà xí cho hắn.
Tay áo màu đen của Kim Đản Đản vung lên, thở hổn hển rồi bỏ đi.
Diệp Tuyệt Vũ nhìn về phía nàng rời đi, dường như đang nhìn vào khoảng không, nhưng lại không thể nhìn thấu điều hắn đang suy nghĩ trong lòng.
Màn đêm lặng lẽ trôi qua để đón chào bình minh mới đến.
Một nữ tử mặc y phục trắng đang ngồi ở trong kiệu, tấm màn trắng mỏng bị gió thổi tung lên, lộ ra khuôn mặt có chút non nớt của nàng ấy.
Nhưng ngũ quan của nàng ấy rất thanh tú, không khó để nhận ra tương lai nhất định là một mỹ nhân tuyệt thế.
Khiêng kiệu là bốn thiếu niên mặc quần áo trắng.
Bốn phía xung quanh chiếc kiệu là bốn thiếu nữ mặc váy trắng, trên mặt có mang mạng che mặt cùng màu, khiến người ta khó nhìn rõ dung nhan.
Các nàng cầm trên tay những lẵng hoa, và tung những cánh hoa bay ra xung quanh.
Các nàng như những tiên nữ giáng trần,bất cứ nơi nào họ đến thì đều có hương thơm bay theo gió.
Chiếc kiệu dừng lại trước phòng ngủ của Diệp Tuyệt Vũ, bọn thị nữ váy trắng mở rèm, thiếu nữ bên trong vui vẻ bước ra.
Trên mặt nàng ta nở nụ cười ngọt ngào, tới gõ cửa phòng Diệp Tuyệt Vũ.
Giọng nói ỏn à ỏn ẻn cất lên: “Biểu ca, Biểu ca,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3343014/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.