Nàng mặc xong y phục,nhớ lại mới nãy Diệp Tuyệt Vũ mặc y phục cho mình, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng như đít khỉ.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm chải tóc, một màn vừa nãy lại không ngừng xuất hiện trong đầu, muốn quên đi cũng không được.
Thiên Lưu Hiên tâm phiền ý loạn đang ở ngoài chờ thì thấy Diệp Tuyệt Vũ đi ra.
Thấy trên mặt hắn có dấu bàn tay, chọc cho Thiên Lưu Hiên nổi trận lôi đình. Chẳng hiểu sao hắn lại tự động bổ não nghĩ Diệp Tuyệt Vũ cưỡng bức Kim Đản Đản, hắn lập tức tung sát chiêu về phía Diệp Tuyệt Vũ.
Thân hình Diệp Tuyệt Vũ chợt loé nhanh chóng tránh sang bên theo bản năng. Chưởng phong của Thiên Lưu Hiên đánh trúng cửa vỡ thành từng mảnh nhỏ, cước bộ phi nhanh đến phòng Kim Đản Đản đang trang điểm.
Kim Đản Đản nghe thấy động tĩnh quay đầu lại thì thấy một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm mình.
Trong lòng hốt hoảng, không xong rồi!
Hảo bằng hữu, tại sao ngươi phải hố trẫm?
Trẫm cũng không có cướp tức phụ của ngươi mà?
Không nghĩ tới đời này của nàng lại chết trong tay hảo bằng hữu.
Trong lòng Kim Đản Đản ngập tràn bất đắc dĩ, nhắm mắt lại chờ chết.
“Ầm!” Màng nhĩ của nàng cơ hồ bị tiếng động sắp làm rách, cả người bị một lực thật lớn đẩy về phía trước.
Nhưng mà trên người nàng không hề có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng, ngược lại cảm giác ấm áp như rơi vào trong vòng tay ôm ấp của một người khác.
Nàng mở to mắt nhìn vào tròng mắt to đen của Diệp Tuyệt Vũ, trong mắt hắn ánh lên tia lo lắng.
Nhưng trong nháy mắt, hai người liền bị một lực đạo đánh cho ngã nhoài trên mặt đất.
Diệp Tuyệt Vũ rơi xuống đất trước, Kim Đản theo sau đè lên người hắn mà môi của nàng chuẩn xác dán lên môi của hắn.
Hai mặt nhìn nhau bối rối!
Nếu hỏi Kim Đản Đản có cảm giác gì thì nó chính là đau, rất đau!
Từ trên cao như vậy ngã xuống, miệng đụng miệng, răng chạm răng chảy cả máu có thể không đau sao?
Ngoài ra còn có một chút cảm giác ấm áp còn mang theo một chút mùi hương.
Kim Đản Đản bỗng nhiên kinh ngạc, hai tay quơ quào lung tung muốn đứng dậy khỏi người Diệp Tuyệt Vũ.
Sắc mặt Diệp Tuyệt Vũ đỏ lên, hai bộ vị mẫn cảm trước người của hắn bị nàng sờ tới sờ lui, bắt tới bắt lui, thật là muốn đòi mạng hắn!
Hắn nỗ lực kìm chế không cho phía dưới phản ứng, nhưng mà nó lại không chịu nghe lời làm cho hắn vô cùng khó chịu.
Thiên Lưu Hiện vừa đuổi tới nhìn thấy một màn này, trong lòng vừa lo lắng lại vừa tức giận.
Một tay hắn kéo Kim Đản Đản đang không có cách nào đứng dậy, che chở phía sau lưng và trách mắng Diệp Tuyệt Vũ: “Ngươi là đồ lưu manh!”
Nhìn khoé môi hai người bọn họ đều rách Thiên Lưu Hiên tức giận đỏ mắt đánh về phía Diệp Tuyệt Vũ.
Thân ảnh Diệp Tuyệt Vũ chợt động, nháy mắt đã lùi ra xa mười trượng.
Hai thân ảnh một đỏ một trắng quấn lấy nhau, Kim Đản nhìn xem thấy nhức cả đầu.
“Lưu Hiên, ngươi đừng đánh nữa!” nàng khuyên.
Thiên Lưu Hiên nghe thấy càng tức giận, nàng che chở cho tên nam nhân đó.
Diệp Tuyệt Vũ cũng tức, vậy mà nàng gọi người khác thân thiết như vậy.
Hai người ra tay đánh càng lúc càng ác liệt, không chừa chút đường lui nào.
Kim Đản Đản lo lắng an nguy của bằng hữu nhưng lại lực bất tòng tâm , nếu nàng tiến lên ngăn cản khẳng định sẽ biến thành pháo hôi.
Bức nàng cái khó ló cái khôn hét lớn: “A!Cứu mạng….”
Hai người lập tức dừng tay, chạy nhanh về phía nàng.
Mỗi người nắm lấy một cánh tay nàng hỏi: “Sao vậy?”
Trong lòng Kim Đản Đản có chút thụ sủng nhược kinh, bọn họ khẩn trương như vậy làm gì?
Đột nhiên nàng thấy có chút băn khoăn vì lỡ lừa bọn họ.
Nàng cúi đầu nhìn xung quanh, nhất thời không biết nên làm gì mới tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]