Kim Đản Đản như bị đưa vào lãnh cung, nơi ở chuyển từ phòng của cung nữ thượng đẳng sang phòng của cung nữ hạ đẳng.
Mặc dù nơi ở của cung nữ hạ đẳng không quá tồi tàn, nhưng rất đơn giản.
Có điều ít người nên rất yên tĩnh.
Bên ngoài, các cung nữ trung đẳng đang cười nhạo nàng:
“Chỉ riêng tính cách lạnh lùng đó của Tâm Nhi, ta đã biết nàng ta không thể ở lại chỗ của thái tử điện hạ lâu được, điện hạ chắc chắc không thích nổi nàng ta mà!”
“Ha ha, từ cung nữ thượng đẳng bị giáng xuống làm cung nữ hạ đẳng cọ bô xí, đổ dạ hương, Tâm Nhi đúng là có tài!”
“Theo ta thấy, thái tử điện hạ quá tốt bụng. Nếu là ta thì đã tống cổ nàng ta đến quân doanh rồi!”
“Ha ha ha! Đúng vậy, để xem nàng ta còn dám giả bộ thanh cao được nữa không?”
Một đám cung nữ trung đẳng cười nhạo Kim Đản Đản, bọn họ cười như một đám gà trống đang gáy vậy.
Một nam tử áo trắng đang ẩn núp ở chỗ tối, khuôn mặt hắn tuấn tú ôn hòa, trong mắt vẫn mang theo ý cười như thường ngày. Nhưng lúc này lại khiến người khác cảm thấy xung quanh quanh hắn ta đang tỏa ra khí lạnh.
Các cung nữ trung đẳng rùng mình, ai nấy đều sợ hãi quay về phòng.
Nam tử áo trắng thấy xung quanh không còn ai nữa, bóng người nhanh chóng đi vào trong phòng của Kim Đản Đản.
Sự xuất hiện của hắn ta như làm tăng thêm hương thơm thanh mát cho căn phòng. Nãy giờ Kim Đản Đản vẫn luôn cố tỏ ra kiên cười, vừa ngẩng đầu lên nhìn, vành mắt nàng liền đỏ lên.
Nàng cúi người hành lễ, trong giọng nói mang theo nỗi thương cảm không thể che giấu: “Tâm Nhi tham kiến chủ tử!”
Viêm Dục tiến lên đỡ nàng: “Tâm Nhi, nàng không cần đa lễ!”
Nhưng mà, đầu ngón tay của hắn ta lại lướt qua ống tay áo của Kim Đản Đản. Nàng nhanh chóng lùi lại để tránh sự đụng chạm của hắn ta, cúi đầu xuống để người khác không thể nhìn thấy biểu cảm của bản thân.
“Nhị vương gia, Tâm Nhi là người của thái tử, bây giờ thân thể đã không còn trong sạch…”
Viêm Dục vươn tay ôm nàng vào lòng. Kim Đản Đản đang muốn giãy dụa, hắn ta giơ ngón tay lên, ấn vào giữa môi nàng: “Suỵt! Đây không phải chỗ để nói chuyện, đi theo ta!”
Hắn dẫn Kim Đản Đản đi ra khỏi phòng, đi đến khu rừng ở phía sau núi.
Lúc này mới vào mùa thu không lâu, mặt trời đã lặn xuống núi, hai bóng người một cao một thấp ôm nhau trong rừng cây ngả vàng.
Viêm Dục thở dài, giọng đầy vẻ tự trách và buồn bã: “Tâm Nhi, ta không để tâm tới việc nàng đã từng thuộc về người khác. Ta không có lòng muốn chiếm lấy giang sơn, chỉ muốn có nàng mà thôi!”
Kim Đản Đản hít sâu một hơi, dùng sức giãy dụa để thoát ra khỏi vòng tay của hắn ta, cúi đầu tỏ vẻ cung kính: “Không, ngài là chủ nhân, ta là nô bộc. Ngài có chí hướng rộng lớn, ta sẽ chỉ làm vướng chân của ngài.”
“Ta biết mục tiêu của ngài là trở thành hoàng đế, ta nhất định sẽ giết thái tử cho ngài, giúp ngài giành được thiên hạ!”
Viêm Dục đè bả vai nàng lại, trong mắt hắn hiện lên một tia đau đớn mà không gì có thể hóa giải được: “Hôm qua, tin tức nàng gửi qua đã bị ám vệ giấu đi, cho nên ta không hề biết tình hình lúc đó. Bây giờ ám vệ đó đã bị trừng phạt rồi. Tâm Nhi, không phải ta cố ý không tới cứu nàng đâu!”
Kim Đản Đản cụp mắt xuống, hóa ra là như vậy. Khóe miệng nàng mỉm cười, nụ cười vô cùng cô độc, như thể khắp trời đất này chỉ có một mình nàng.
Vẫn còn tốt, ít ra hắn ta đã từng quan tâm đến nàng!
“Ta không xứng với ngài, ngài và ta vốn đã là một người ở trên trời, một kẻ ở dưới đất!” Kim Đản Đản tựa lưng vào gốc cây, lá vàng như tình yêu đã nhạt màu, rơi vương vãi khắp mặt đất.
Viêm Dục bước tới, chống hai tay sang hai bên người nàng, nhìn cái đầu đang rũ xuống của nàng, trâm cài hình bông hoa trên đầu nhẹ nhàng run rẩy, giống như trái tim đau đớn sắp vỡ vụn của hắn ta.
Hắn hít sâu một hơi, cảm thấy lồng ngực chịu không nổi nữa, tim hắn đau đến nỗi như sắp nổ tung: “Giữa giang sơn và nàng, ta chỉ muốn có nàng mà thôi!”
“Trước đây là do ta ngu dốt, không biết gì, mãi đến khi mất đi mới biết nàng quan trọng như thế nào…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]