“Tâm Nhi, bổn cung không chờ được nữa rồi, muốn ngay lập tức nếm thử tư vị của ngươi!” Hắn hơi dùng sức kéo Kim Đản Đản lên, nàng ngã vào trong lòng hắn.
Hắn duỗi tay ôm thân hình nhỏ xinh của nàng vào trong ngực, vùi đầu trên vai nàng, ánh mắt tràn ngập vẻ phức tạp.
Hắn hơi nhắm mắt lại, hít lấy hương thơm trên người nàng, đây là hương vị mà hắn quyến luyến đã lâu.
Nhưng khi mở mắt ra, trong mắt hắn lại là một mảnh lạnh như băng.
Hắn bế nàng lên, đi nhanh về phía mép giường, đặt nàng ở trên giường, sau đó kéo màn giường xuống.
Không có bất kì khúc dạo đầu nào, không có bất kì nụ hôn nào, hắn mạnh mẽ cưỡng đoạt nàng.
Nhìn thấy vết máu đỏ trên giường, trong mắt hắn chỉ có một mảnh lạnh như băng. Hắn nhìn khuôn mặt thống khổ nhăn nhó đang hôn mê bất tỉnh của nàng, hắn dừng lại động tác.
Ánh mắt hắn phức tạp nhìn nàng, vuốt ve khuôn mặt của nàng, giọng nói có chút khô khốc: “Lãnh Tâm Nhi, ta nên hận hay nên yêu đối với nàng đây?”
Hắn lấy chăn che đậy thân mình của nàng, ôm nàng vào trong lòng, một giọt nước mắt không tiếng động rơi xuống.
“Lúc trước, vì sao nàng lại muốn giết ta?”
Nhưng nàng đang trong cơn ngủ say nên không có câu trả lời đáp lại.
Không thể quá tham luyến sự ấm áp của nàng, sắc mặt của hắn lại khôi phục sự lạnh lùng một lần nữa, đứng dậy tiến vào thùng tắm.
Khi Kim Đản Đản tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Nàng gian nan ngồi dậy, xương cốt toàn thân giống như bị hủy đi rồi được nối lại, đau, đau quá.
Cả người nhức mỏi, nhưng đối với một sát thủ như nàng, cũng chỉ ảnh hưởng một chút đối với sinh hoạt hàng ngày mà thôi.
Dấu vết xanh tím trên người nói cho nàng biết sự điên cuồng ngày hôm qua, đối với một nữ tử mà nói thứ quý giá nhất đã… Không còn!
Mỗi một nữ tử đều muốn dành lần đầu tiên của mình cho trượng phu, huống chi nơi này là cổ đại, trinh tiết đối với một nữ tử quan trọng biết bao nhiêu.
Nhưng thái tử lại vô tình cướp đi, không có bất kì sự thương tiếc nào, coi nàng như là một công cụ.
Nỗi hận tràn ngập trong lòng, nàng muốn giết hắn!
Bên tai vang lên một khúc nhạc mà nàng chờ mong đã lâu, đó là một khúc nhạc của chủ nhân mà nàng ngưỡng mộ.
Nhưng bây giờ, nàng chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp hắn.
Vành mắt của nàng lập tức đỏ lên, hai mắt dại ra vô thần, dáng vẻ sắp rơi lệ.
“Sao nào, nàng vẫn còn lưu luyến trên giường của bổn cung à?” Giọng nói của Viêm Nghị giống như ma quỷ truyền vào trong tai Kim Đản Đản.
Sau khi nói xong, hắn vén màn lên nhìn lại.
Kim Đản Đản đối diện với đôi mắt của hắn, trong mắt có nỗi hận chợt lóe qua. Nàng cụp mắt che khuất ý nghĩ trong lòng, còn có che giấu sát ý rất tốt.
Viêm Nghị cúi người, bóp cằm nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngươi đang hận bổn cung hả?”
Kim Đản Đản không lập tức trả lời, nàng đang suy tư. Việc đã đến nước này, nàng đã không còn khả năng ở bên chủ nhân.
Không bằng nàng cứ cố gắng bắt được trái tim của thái tử, đạt được niềm tin của hắn rồi sau đó tìm kiếm cơ hội giết hắn!
Khóe miệng của nàng gợi lên một nụ cười, cằm của nàng bị Viêm Nghị niết có chút đỏ lên, giọng nói của nàng luôn luôn lãnh đạm lúc này lại có chút yếu thế:
“Tâm Nhi không hận điện hạ, bây giờ Tâm Nhi đã là người của điện hạ rồi, mong điện hạ cho Tâm Nhi một danh phận!”
Khóe miệng Viêm Nghị hơi nhếch lên nhưng nụ cười lại lạnh lẽo. Hắn buông lỏng tay ra, xoay người sang chỗ khác, giọng nói vô tình truyền đến: “Bổn cung không vừa lòng với sự hầu hạ của ngươi, phạt ngươi rửa bô nửa tháng!”
“Vâng, Tâm Nhi tuân mệnh!”
( Thượng tiên: Cái bô, cũng chính là bồn cầu nhỉ, ha ha ha ha! Ta cứ cười trước đã! )
Vì thế, bắt đầu từ ngày đó, Kim Đản Đản ngoại trừ phải làm những việc hàng ngày còn thêm cả việc đổ dạ hương(*) cho thái tử Viêm Nghị và cọ rửa bô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]