Viêm Nghị nhìn chằm chằm nàng lúc này mới có mười sáu tuổi. Khuôn mặt nàng vẫn còn vài phần ngây ngô, nhưng cũng có thể nhìn ra một chút anh khí.
Mi mắt, ngũ quan kia, giống như trong trí nhớ ba năm trước đây, hoàn toàn là một mỹ nhân băng sơn.
Nàng sửa sang lại đai lưng cho hắn, hắn duỗi tay vuốt ve mu bàn tay của nàng, trêu chọc: “Da như phấn dồi, cùng lắm chắc cũng chỉ như Tâm Nhi thôi nhỉ!”
Lòng bàn tay của hắn ấm áp hơi dùng sức nhẹ nhàng vuốt ve qua lại mu bàn tay của nàng, khi nói chuyện hơi ấm như có như không phun vào trên mặt nàng.
Lông mi của Kim Đản Đản dường như không chịu nổi nhiệt độ kia, nhẹ nhàng rung động, giống kia một cánh bướm đang giương cánh muốn bay.
Nàng rút tay mình về, lui về phía sau một bước kéo ra chút khoảng cách với hắn, hơi cúi đầu đứng ở một bên: “Điện hạ, Tâm Nhi đã sửa sang lại y phục cho ngài rồi!”
Viêm Nghị tiến lên một bước, đứng ở bên cạnh nàng, hơi cúi đầu nhìn về phía nàng: “Tâm Nhi, ngươi nói bây giờ bổn cung đã mười chín tuổi rồi, vậy mà vẫn chưa hành phòng, có phải đã quá muộn rồi không?”
“Ngươi biết đấy, bây giờ tam đệ và tứ đệ của bổn cung đã có hai đứa nhỏ, bổn cung có nên cố gắng thêm để tự khen thưởng bản thân không nhỉ?”
Mấy câu hỏi này làm mồ hôi lạnh sau lưng Kim Đản Đản chảy ròng ròng, nàng đề nghị: “Vậy điện hạ có thể suy xét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342941/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.