“Trước đây là do ta ngu dốt, không biết gì, mãi đến khi mất đi mới biết nàng quan trọng như thế nào. Ta muốn đưa nàng chạy đi thật xa, tránh xa triều đình, không có tính toán, không có ngôi vị hoàng đế, không có thái tử, chỉ có nàng và ta!”
Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. Nàng cảm nhận được tất cả độ ấm ở đầu ngón tay lúc này đều thuộc về hắn ta.
Lúc này, ở trước mặt hắn ta, khuôn mặt thường ngày của nàng luôn tỏ ra lạnh lùng với người khác dao động, băng giá trong mắt dường như sắp tan ra.
Hắn ta nhìn đôi môi hồng nhạt như cánh hoa của nàng, nghiêng người, muốn lại gần hôn nàng!
Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn năm centimet, băng tuyết vốn đang tan chảy trong mắt nàng lập tức đông cứng lại thành băng. Nàng đánh vào cánh tay đang đặt bên người mình, hơi nghiêng người tránh đi nụ hôn của hắn ta.
Lúc hắn ta còn đang ngạc nhiên nhìn nàng thì trên tay nàng đã cầm một con dao găm, cứa vào tay mình, máu đỏ tươi rơi ở trên mặt đất.
“Nếu đã không thể cho ngài thứ tốt nhất, vậy thì ta thà không cho thứ gì cả!”
“Giang sơn mà ngài muốn, ta sẽ giúp ngài lấy lại!”
Khóe miệng nàng nở một nụ cười, nụ cười khiến người khác nhìn vào thấy thương xót: “Viêm Dục, ngài chỉ xứng có được điều tốt nhất, mà ta, không xứng có được ngài!”
Nàng quay người, khẽ nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ rơi.
Viêm Nghị, không giết được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342944/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.