Arthur Thụy không đồng ý, cũng không có từ chối. Anh ta không nói lời nào ôm Kim Đản Đản vào chỗ ở của mình.
Anh ta đặt Kim Đản Đản xuống giường, cụp mắt nhìn cô.
Kim Đản Đản cảnh giác nhìn anh ta. Bây giờ cô đang là mèo, hẳn anh ta sẽ không ‘bạch bạch’ cô chứ?
Arthur Thụy dời tầm mắt đi: “Em đã là người của người đàn ông kia, chúng ta lại là anh em ruột, anh cũng không muốn động đến em…”
Kim Đản Đản thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó sắc mặt cô liền thay đổi.
Chỉ nghe Arthur Thụy tiếp tục nói: “Nhưng mà anh phải kéo dài hương khói cho nhà Arthur chúng ta, cho nên không thể không làm như vậy?”
Kim Đản Đản: “Mẹ nó! Tôi đang hình mèo mà anh cũng muốn ‘bạch’?”
Arthur Thụy gật đầu: “Ừm, anh cũng có thể hóa thành hình mèo cùng với em!”
Kim Đản Đản vừa nghĩ đến hình ảnh kia như muốn phun ra một ngụm máu tươi, quá mẹ nó cay mắt.
Vừa là tình yêu anh em, vừa là tình yêu thú vật! Tôi thật muốn chết đây!
“Em chuẩn bị trước đi, tối anh lại đến làm việc cùng với em!” Dứt lời, Arthur Thụy anh tuấn rời đi.
Kim Đản Đản nhìn bóng dáng anh ta, khuôn mặt mèo trắng như tuyết nhăn thành một nhúm.
Làm việc gì?
Làm cái em gái anh ấy!!!
Mẹ nó! Mẹ nó! Mắng tới mắng lui, vẫn là mắng chính mình!
Kim Đản Đản vô cùng phiền muộn, thân mèo lăn qua lăn lại ở trên giường, phiền không thể nào kiềm chế được.
……
Địa cầu.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
Đơn Duy Mạc đang ngất xỉu trên sàn bị đánh thức. Anh khẽ nhíu mày, một tay đỡ cái đầu đang đau, đứng dậy đi mở cửa.
Tần Hiên nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Tinh Thụy La đâu, liền hỏi: “Thụy La đâu?”
Đơn Duy Mạc ngẩn người nhớ lại một màn vừa xảy ra, sắc mặt anh lạnh như băng, ánh mắt đáng sợ như có thể giết chết người.
Anh không trả lời Tần Hiên, bước nhanh trở về phòng ngủ, mở máy tính lên, mười ngón lướt nhanh.
Trên màn hình xuất hiện rất nhiều tư liệu về người ngoài hành tinh. Căn cứ vào những tư liệu đó, anh đưa ra một phán đoán, vật thể bay hình mèo đó cuối cùng sẽ đến nơi nào.
Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ, với năng lực trước mắt của địa cầu, chỉ sợ muốn đuổi đến vật thể bay kia cũng phải mất mấy tháng!
Mấy tháng, cũng đủ để xảy ra rất nhiều chuyện, đến lúc đó Tinh Thụy La sống hay chết chỉ sợ không nói được.
Tần Hiên nhìn sự thay đổi trong mắt anh, nhíu mày hỏi: “Có phải Thụy La đã xảy ra chuyện hay không?”
“Cô ấy bị người ngoài hành tinh mang đi rồi!” Đơn Duy Mạc nói ra sự thật.
Sắc mặt Tần Hiên ngưng trọng. Hoá ra thân phận của bé mèo con này cũng không đơn giản, mọi chuyện càng ngày càng phức tạp.
Anh ta nhìn Đơn Duy Mạc, lạnh giọng nói: “Cậu vốn không cách nào bảo vệ tốt được cô ấy, về sau để tôi bảo vệ cô ấy. Đơn Duy Mạc cậu sớm buông tay đi!”
Dứt lời, Tần Hiên liền xoay người rời đi.
Giọng nói kiên định của Đơn Duy Mạc từ phía sau truyền đến: “Cô ấy là vợ của tôi, nếu cô ấy chết tôi tuyệt đối không cưới ai!”
Nghĩ đến mèo nhỏ của mình vẫn không rõ tung tích, còn cả người đàn ông thần bí kia là ai?
Bây giờ cô ấy sống có tốt không, có nguy hiểm đến tính mạng hay không.
Trong lòng Đơn Duy Mạc tràn ngập bất an, mí mắt vẫn luôn giật giật, luôn cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra.
Ở hành tinh mèo.
Kim Đản Đản nhìn người anh trai lông trắng như tuyết ở trước mắt, anh ta sẽ không thật sự muốn ‘bạch bạch’ cô chứ? Vẫn là loại tư thế này sao?
“Meo ~” toàn thân cô xù lên lông mèo, đề phòng nhìn anh trai mèo trước mắt.
Anh trai mèo: “Chuẩn bị tốt chưa?”
Kim Đản Đản điên cuồng lắc đầu: “Meo ~” ( Chưa chưa chưa… Chưa chuẩn bị tốt! )
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]