Arthur Thụy không đồng ý, cũng không có từ chối. Anh ta không nói lời nào ôm Kim Đản Đản vào chỗ ở của mình.
Anh ta đặt Kim Đản Đản xuống giường, cụp mắt nhìn cô.
Kim Đản Đản cảnh giác nhìn anh ta. Bây giờ cô đang là mèo, hẳn anh ta sẽ không ‘bạch bạch’ cô chứ?
Arthur Thụy dời tầm mắt đi: “Em đã là người của người đàn ông kia, chúng ta lại là anh em ruột, anh cũng không muốn động đến em…”
Kim Đản Đản thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó sắc mặt cô liền thay đổi.
Chỉ nghe Arthur Thụy tiếp tục nói: “Nhưng mà anh phải kéo dài hương khói cho nhà Arthur chúng ta, cho nên không thể không làm như vậy?”
Kim Đản Đản: “Mẹ nó! Tôi đang hình mèo mà anh cũng muốn ‘bạch’?”
Arthur Thụy gật đầu: “Ừm, anh cũng có thể hóa thành hình mèo cùng với em!”
Kim Đản Đản vừa nghĩ đến hình ảnh kia như muốn phun ra một ngụm máu tươi, quá mẹ nó cay mắt.
Vừa là tình yêu anh em, vừa là tình yêu thú vật! Tôi thật muốn chết đây!
“Em chuẩn bị trước đi, tối anh lại đến làm việc cùng với em!” Dứt lời, Arthur Thụy anh tuấn rời đi.
Kim Đản Đản nhìn bóng dáng anh ta, khuôn mặt mèo trắng như tuyết nhăn thành một nhúm.
Làm việc gì?
Làm cái em gái anh ấy!!!
Mẹ nó! Mẹ nó! Mắng tới mắng lui, vẫn là mắng chính mình!
Kim Đản Đản vô cùng phiền muộn, thân mèo lăn qua lăn lại ở trên giường, phiền không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342936/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.