Chương trước
Chương sau
Kim Đản Đản vốn tưởng rằng giữa hai người sẽ diễn ra một cuộc chiến đoạt mèo vô cùng khốc liệt.

Nhưng chỉ trong vòng vài giây, người đàn ông thần bí vung tay lên, trạch nam Đơn Duy Mạc liền té xỉu.

Người đàn ông ôm lấy Kim Đản Đản, Đơn Duy Mạc đang nằm trên sàn nhà không rõ sống chết.

Kim Đản Đản: Đây là cái vai diễn gì vậy chứ, người đàn ông của trẫm cứ dễ dàng bị đánh như vậy sao?

Hơn nữa cũng sắp kết thúc rồi, lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông là chuyện quỷ gì vậy chứ? Hơn nữa còn có chút giống trẫm…

Chẳng lẽ là con trai của trẫm và Tiểu Mạch Tử trong tương lai, xuyên không tìm tới sao?

Hay là nói: Là fan hâm mộ của trẫm, cố ý chỉnh sửa gương mặt tương tự trẫm, để trẫm có thể coi trọng mà liếc mắt nhìn hắn một chút?

Kim Đản Đản lắc lắc cái đầu mèo: “Meo ~” ( chuyện này rốt cuộc là cái quỷ gì vậy chứ? )

Lên trên vật thể bay, Kim Đản Đản chớp chớp cặp mắt mèo nhìn thiết bị mới lạ. Tuy rằng còn kém hơn của Hệ thống quân nhiều, nhưng vẫn không tồi rồi!

Người đàn ông vuốt ve đầu mèo của Kim Đản Đản, thở dài: “Arthur Na, rốt cuộc cũng tìm được em!”

Kim Đản Đản chớp chớp cặp mắt mèo nhìn thẳng anh ta: “Meo ~” ( Mỹ nam, anh nhận sai người rồi, mau thả meo meo ra đi, anh làm gì người đàn ông của meo meo rồi? )

Người đàn ông khẽ nhíu mày: “Anh là anh của em, Arthur Thụy!”



Kim Đản Đản chớp chớp mắt mèo: “Anh có thể nghe hiểu lời tôi nói sao?”

Arthur Thụy cong môi cười: “Đương nhiên!”

Nụ cười của anh như muốn làm tan cả băng tuyết, hoa nở xuân về.

Đôi mắt Kim Đản Đản lấp lánh tỏa sáng: “Vậy nhất định anh biết làm sao để biến tôi lại thành người chứ?”

Arthur Thụy khẽ nhíu mày, dời tầm mắt đi, không đối diện với Kim Đản Đản nữa: “Anh biết, em trở về cùng anh đi, ba mẹ…”

Anh ta tạm ngừng một lát, lại tiếp tục nói: “Bọn họ đều rất nhớ ngươi!”

“Meo meo ~” ( Trở về! Trở về! )

Chỉ cần có thể biến lại thành người, đi thì có làm sao! Dù sao bây giờ cũng trốn không thoát.

Kim Đản Đản: “Meo ~” ( Anh làm gì anh ấy rồi? )

Trong mắt Arthur Thụy xẹt qua một tia u ám, giọng nói lạnh lùng: “Còn sống!”

Kim Đản Đản “Meo ~” Kêu một tiếng, trong lòng an tâm hơn nhiều.

Vật thể bay đáp ở một hành tinh mèo, nơi này tràn ngập cảm giác mộng ảo.



Có mèo có lông màu sắc sặc sỡ, có màu đen, màu nâu, ngũ sắc, lốm đốm.

Vẻ ngoài của đàn ông không khác gì con người, phụ nữ thì có cả tai mèo.

Mà mắt màu xanh là huyết thống hoàng thất, màu đen chính là dân thường. Mắt của Kim Đản Đản và Arthur Thụy là màu nâu, nhà bọn họ là quý tộc nhỏ.

Arthur Thụy dẫn Kim Đản Đản về nhà, trông ba mẹ cô cũng không có loại tình cảm thân thiết do thất lạc nhiều năm gì cả, chỉ có xa lạ.

Bọn họ liếc mắt đánh giá Kim Đản Đản một cái, mẹ Arthur vô cùng cao quý, giọng điệu không tốt chút nào:

“Arthur Na, con từ nhỏ lớn lên ở ngoài hành tinh, tư chất kém một chút, để Thụy Nhi cưới con thật sự uất ức cho nó. Nhưng niệm tình đến huyết thống của con, cũng xem như có thể, tạm chấp nhận đi!”

Kim Đản Đản vừa nghe lời này, trong lòng như muốn bốc lửa: “Không phải con là em của anh ấy sao?”

Ánh mắt mẹ Arthur khinh thường nhìn cô, như thể cô là một đứa nhà quê chưa hiểu việc đời: “Ở hành tinh mèo, vì bảo đảm huyết thống thuần khiết, đều là anh em kết hôn với nhau!”

Kim Đản Đản trừng lớn mắt mèo: “Dì ơi ~ Đây là tình yêu cấm kỵ đó!”

Mẹ Arthur rất vừa lòng với xưng hô dì của cô, bà ta cũng không muốn nhận cái thứ chưa hiểu việc đời này là con gái.

Nhưng mà, bà ta cũng không thể nào ngờ tới, Kim Đản Đản cũng không muốn nhận bà ta làm mẹ!

“Arthur Thụy, tối nay các con lo liệu hôn sự này đi!” Khi mẹ Arthur nhìn sang con trai mình, thái độ của bà ta thay đổi một trăm tám mươi độ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.