Đơn Duy Mạc bỗng nhiên bừng tỉnh, sau lưng là một trận mồ hôi lạnh.
Anh không biết mình ngủ từ khi nào. Anh mơ một giấc mơ rất kỳ quái, mơ thấy cô mèo của anh bị một con mèo lông trắng muốn giở trò làm bậy.
Con ngươi xanh thẳm của anh dần dần chuyển sang màu xanh lam, tựa như viên đá quý màu xanh lam, rất thần bí.
Tựa hồ như trong chớp mắt, sẽ rơi xuống một giọt nước màu xanh lam.
“Tinh Thụy La!” Anh gọi thầm tên cô, cảm giác máu cả người đều đang sôi trào.
Bên cạnh Đơn Duy Mạc nổi lên một cơn gió lốc vô hình, gió lốc dần dần hóa thành sương mù rồi trở thành màu trắng mà mắt thường có thể thấy được.
Gió lốc càng lúc càng mạnh, ngay sau đó, anh biến mất bên trong cơn gió lốc.
“Meo ~” Kim Đản Đản xù lông, giãy giụa bốn chân mèo.
Trong lòng bi thương ngược dòng thành sông. Phải bị một con mèo ‘bạch’, mà con mèo kia lại còn không phải là Tiểu Mạch Tử.
Cô kêu lên từng tiếng bén nhọn, không nghi ngờ gì nữa, ngay sau đó cô liền phải bị…
Ngay trong giờ phút khẩn cấp, bên cạnh chợt nổi lên một cơn gió lốc.
Đơn Duy Mạc từ đâu xuất hiện, đánh bay Arthur Thụy.
Anh ôm lấy Kim Đản Đản hình mèo vào ngực, con ngươi xanh thẳm nhìn chằm chằm Arthur Thụy cách đó không xa, ánh mắt lạnh băng.
Arthur Thụy sợ tới mức thân thể khẽ run: “Anh….Anh là…”
“Cút!” Đáp lại anh ta chính là lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342937/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.