Anh liếc mắt nhìn mấy túi cá khô cách đấy không xa, anh tiện tay cầm một túi đến, đưa cho cô: “Ăn đi!”
Mặt mày Kim Đản Đản lập tức tươi cười nhận lấy: “Meo meo… muốn có!”
Cô vui vẻ gặm cá khô, Đơn Duy Mạc không biết phải làm sao, chỉ nhìn rồi vươn tay xoa đầu cô.
Sau mấy ngày suy nghĩ, giữa tình bạn và tình yêu, anh vẫn lựa chọn tình yêu.
Nếu như bỏ đi công việc, tình bạn giữa anh và Tần Hiên cũng chả còn lại bao nhiêu.
Chẳng qua, anh sẽ không ra tay với công ty của Tần Hiên, bởi vì nó do một tay hai người dựng lên. Hơn nữa, bọn họ đã từng là bạn bè.
Anh nhìn cô mèo đơn thuần ngây thơ bên cạnh, cả ngày chỉ biết ăn. Có cô bên người là được rồi!
Vì giấc mơ của mình, anh một lòng muốn chế tạo ra một phần mềm Anime hoàn mỹ, cãi nhau mâu thuẫn với người nhà. Quan hệ đôi bên càng ngày càng căng thẳng, đã lâu rồi anh chưa về nhà ăn tết.
….
“Chủ nhân… anh có tài năng như vậy thì tự mình gây dựng sự nghiệp đi!” Kim Đản Đản đề nghị.
“Ừ!” Đơn Duy Mạc không hứng thú lắm, anh đang chơi trò “Mèo vờn chuột”.
Kim Đản Đảo im lặng, con sen hót phân này hình như bị thiểu năng rồi.
Trò chơi này chỉ có trẻ con mới thích, bây giờ anh đã hai mươi lăm tuổi mà vẫn chơi trò chơi ngây thơ như vậy!
Lần trước là “Chuột đánh mèo”, lần này lại là “Mèo vờn chuột”, có thể đừng bắt nạt mèo như vậy không hả!
Trong màn hình, sau khi chuột bị mèo bắt được, từng con đều bị ăn sạch. Mèo càng ngày càng dài và to hơn, chuột cũng càng ngày càng thông minh, độ khó từ từ tăng lên.
Nếu trong thời gian nhất định mèo không ăn được con chuột nào thì sẽ chết đói!
…..
Thật đúng là ngây thơ. Nhưng mà hình ảnh lúc mèo ăn chuột kia rất chân thật. Kim Đản Đản cảm thấy chính mình là con mèo kia đang ăn chuột.
“Chủ nhân, anh đừng nghịch nữa, đôi mắt đỏ hết lên rồi!” Kim Đản Đản nhắc nhở.
Đơn Duy Mạc chính là mọt game, một khi chơi là không dừng được.
Đơn Duy Mạc đưa trò chơi trong tay cho Kim Đản Đản, vội vàng nói: “Trước hết em chơi giúp anh một lát, anh đi vệ sinh. Giữ & khoá là đi về bên phải, yêm & khoá là….”
Anh ba la bô lô nói xong rồi vội vã rời đi.
Kim Đản Đản cầm lấy tay cầm trò chơi, nhìn màn hình một cái rồi nhìn tay cầm, chớp chớp mắt.
Cô tức giận quăng tay cầm trò chơi đi. Cái trò này còn lâu cô mới chơi, còn không bằng xem Anime…
Thôi… bỏ đi, cô nam quả nữ không thích hợp xem mấy thứ Anime ướt át.
Trong lúc cô còn đang đắn đo thì Đơn Duy Mạc đã quay về rồi.
Nhìn thấy con mèo chết đói trên màn hình máy tính, anh thở dài: “Tinh Thuỵ La, em cho con mèo của anh chết đói như vậy hả?”
Kim Đản Đản gật đầu một cái, khoanh tay lại, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo: “Ừ! Đúng vậy đấy!”
Đơn Duy Mạc tức giận, kỷ lục suýt chút nữa bị phá vỡ, thế mà lại bị cô nghịch cho chết, đã thế cô còn bày ra dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
Anh cất giọng lạnh lùng: “Hôm nay không cho em ăn cá khô nữa!”
Không thể chiều chuộng cô nữa, nhất định phải để cho cô biết rõ lợi hại.
“Hừ ╭(╯^╰)╮, meo meo biết con sen hót phân nhà anh không có tiền, không có thì không có!” Kim Đản Đản thò đuôi ra, kiêu ngạo vung vẩy.
Đơn Duy Mạc: “Anh có tiền!” Con mèo này đúng là càng ngày càng kiêu ngạo.
Kim Đản Đản nhắm mắt lại, quay đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến anh: “Meo meo không để ý đến mấy tên trạch nam hèn mọn không công việc không thu nhập!”
Đơn Duy Mạc nổi gân xanh giữa trán: “Anh chế tạp phần mềm ở nhà cũng có thu nhập!”
Giọng điệu Kim Đản Đản đầy giễu cợt: “Trạch nam không dám ra ngoài, thì biết là cả đời chỉ ru rú trong nhà.”
“Ra ngoài cũng chẳng có chuyện gì, vậy anh ra ngoài làm gì?” Đơn Duy Mạc nhíu mày.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]