Ngừng… Anh mà là người tốt á?
Có quỷ mới tin!
Trong đầu của anh có rất nhiều suy nghĩ bẩn thỉu, thế mà còn tốt hả?
Hai người tiếp tục xem Anime ướt át…
“Tiểu ca ca, em không muốn thứ màu đỏ kia…”
“Em gái nhỏ, anh đã nói là sẽ đo kích cỡ cho em, nếu không đi vào làm sao mà đo được?”
Quần áo của hai người rơi xuống, từng tiếng “bạch bạch bạch” vang lên.
Kim Đản Đản: *罒▽罒* Phải xem thật kỹ…
Đơn Duy Mạc vươn tay ôm Kim Đản Đản vào lòng, hà hơi lên lỗ tai mèo của cô, dụ dỗ nói: “Tinh Thuỵ La, em có thích mấy con mèo nhỏ chưa dứt sữa hay không?”
Kim Đản Đản: “Thích thích, chúng rất đáng yêu.”
“Vậy chúng ta cùng nhau sinh một đứa đi!” Đơn Duy Mạc liếm liếm lên vết trắng trên cổ của Kim Đản Đản.
Cơ thể nhỏ bé của Kim Đản Đản run rẩy, bên trong giọng nói ẩn chứa cái gì đó mơ hồ không rõ ràng: “Chủ nhân… Đừng mà…”
Câu nói này khiến cho ánh mắt của Đơn Duy Mạc càng sâu hơn: “Em vốn dĩ là con mèo do anh nuôi lớn. Không phải em thích ăn lạp xưởng sao, vậy thì anh cho em.”
Kim Đản Đản xù lông: “Meo meo meo… Đừng mà… Đừng mà…”
Kim Đản Đản đối mặt với kiểu động một tí là không không kìm lòng được mà kêu meo meo thế này, cô cảm thấy vô cùng sụp đổ!
Cho cái đầu anh ấy, có điên mới thích ăn lạp xưởng kia của anh, tên đàn ông xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342920/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.