Chương trước
Chương sau
Kim Đản Đản đề phòng, giơ hai tay lên che ngực: “Meo… Chủ nhân… Anh muốn làm gì?”

Không đợi Đơn Duy Mạc trả lời, Kim Đản Đản nhắm chặt hai mắt lại, làm ra vẻ không thể chịu đựng được, vội vàng nói:

“Chủ nhân chủ nhân, anh tuyệt đối đừng trả lời là muốn làm. Meo meo chỉ đang hỏi anh định làm gì thôi?”

Đơn Duy Mạc dùng ánh mắt như nhìn đứa ngáo ngơ để nhìn cô, dùng sức vuốt vuốt tóc cô, cất giọng bất đắc dĩ: “Mèo ngốc, em đang nghĩ linh tinh cái gì đấy?”

Kim Đản Đản mở to mắt, chớp chớp mấy cái nhìn anh: “Chủ nhân, anh không có ý đó đó à?”

Đơn Duy Mạc rút mấy tờ khăn giấy ra, lau khoé miệng của Kim Đản Đản, bất đắc dĩ nói: “Anh chỉ muốn lau nước miếng cho em thôi, đừng có làm rớt xuống ghế sa lon!”

Kim Đản Đản nhìn vệt bóng trên mặt khăn trong tay anh, trong chớp mắt cảm thấy vô cùng xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Gò má của cô đỏ bừng, cúi gằm xuống nói: “Chủ nhân, thật sự xin lỗi, là meo meo hiểu lầm anh rồi!”

Đơn Duy Mạc lườm cô một cái, tiếp tục xem Anime ướt át.

Ánh mắt của Kim Đản Đản nhìn về phía bộ quần áo ngủ Patrick Star của anh. Sao bộ quần áo kia lại là bộ chui, chẳng có cúc gì hết.

Cô rất muốn xem thử lồng ngực của anh có hoa Bỉ Ngạn hay không.



Kim Đản Đản ném một con cá khô về phía lồng ngực của Đơn Duy Mạc.

Cô ra tay rất nhanh khiến cho Đơn Duy Mạc không hề phát hiện ra. Cá khô trượt trên quần áo của Đơn Duy Mạc, để lại vết dầu trơn bóng lên trên bề mặt vải.

Lông mày Đơn Duy Mạc cau lại: “Tinh Thuỵ La, em làm trò quái gì vậy?”

Kim Đản Đản đường đường chính chính nói dối: “Con cá khô kia có thể vẫn còn sống, vừa nãy nó mới cắn tay em!”

Khoé miệng Đơn Duy Mạc co giật: “Lời này mà em cũng tin à?”

Kim Đản Đản lắc đầu nói: “Không tin!”

Đào Duy Mạc: Không tính là hoàn toàn hết thuốc chữa…

Kim Đản Đản chớp chớp mắt nhìn anh: “Chủ nhân… để meo meo lau sạch cho anh…”

Dáng vẻ hiền dịu của cô khiến cho Đơn Duy Mạc không thể nào từ chối. Kim Đản Đản cầm khăn tay lau lên người anh.

Cô vừa lau vừa vươn tay kéo cổ áo của anh, cái đầu nhỏ ghé sát lại gần.

Trong khoảnh khắc cô nhìn thấu dấu vết hoa Bỉ Ngạn kia thì buồn bực nói: “Sao lại giống hệt với Tần Hiên thế này?”

Đơn Duy Mạc đẩy đầu cô ra, đánh vào vuốt mèo, hơi nhíu mày nói: “Em còn nhìn Tần Hiên rồi à? Hai người có làm gì hay không?”



Trong một khắc Kim Đản Đản không hiểu rõ ý anh là gì, đần độn nháy mắt: “Làm rất nhiều chuyện nha…”

Trán Đơn Duy Mạc nổi đầy gân xanh, sắc mặt sắp sửa biến thành màu đen.

Kim Đản Đản giống như thể không biết gì, tiếp tục nói: “Anh ta mời em ăn rất nhiều món ngon, sau đó còn thổ lộ với em, rồi còn cùng em xem “Mèo và chuột”…”

“Còn gì nữa?” Đơn Duy Mạc bóp tay, hỏi.

Kim Đản Đản hồi tưởng lại: “Hình như hết rồi nhỉ?”

“Vậy sao em biết cậu ta có ấn ký giống với anh?” Đơn Duy Mạc tiếp tục truy hỏi.

“Lúc anh ta mặc quần áo sau khi tắm xong, em không cẩn thận nhìn thấy.” Kim Đản Đản trả lời lại không hề nghĩ ngợi.

Đơn Duy Mạc đột nhiên kéo cô đến trước mặt mình, nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi hỏi: “Em xem cậu ta tắm à?”

Động tác bất ngờ này khiến cho trái tim của Kim Đản Đản suýt nhảy luôn ra ngoài. Cô ôm ngực, hoảng sợ: “Meo meo… Chủ nhân, em không có. Lúc anh ta mặc áo ngủ không cẩn thận bị lộ ra mà!”

Lúc này sắc mặt Đơn Duy Mạc mới chuyển từ âm u sang tươi tỉnh, nói thầm vào lỗ tai đầy lông xù trên đỉnh đầu Kim Đản Đản: “Người phụ nữ này, trong tất cả đàn ông trên thế giới này em chỉ có thể tin tưởng anh. Trừ anh ra, tất cả đều là kẻ xấu!”

Tai mèo của Kim Đản Đản bị nhiệt độ từ hơi thở của anh làm cho ngứa ngáy, cô không được tự nhiên động đậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.