Chương trước
Chương sau
Đơn Duy Mạc tức giận nghiến răng nghiến lợi, con mèo nhà mình cấu kết với bạn thân. Bọn họ muốn chọc anh tức chết hả?

Anh vươn tay kéo Kim Đản Đản đang ăn miếng cá khô qua, mặc kệ nửa con cá khô ở bên ngoài miệng cô, trực tiếp áp môi lên.

Sau nụ hôn, hai người liền tách ra, anh nhìn Tần Hiên, nghiêm túc nói: “Tinh Thụy La là người phụ nữ của tôi. Tần Hiên, mong anh đừng lấy cô ấy ra làm trò đùa nữa!”

Tần Hiên đặt đũa xuống, nhìn về phía anh, nghiêm túc nói: “Đơn Duy Mạc, mặc dù cậu là bạn của tôi, nhưng cậu không thể cản trở việc tôi theo đuổi hạnh phúc của chính mình. Chưa kể, Tinh Thụy La hoàn toàn không phải là người phụ nữ của cậu!”

Kim Đản Đản nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, chảy nước miếng, trong lòng cô cảm thấy vui vẻ vì hai người họ cãi nhau. Như vậy bọn họ sẽ không thể giành thức ăn với cô rồi.

Cô trực tiếp duỗi móng vuốt bốc thức ăn ăn, mi mắt cong cong, cực kỳ vui vẻ.

Còn hai người bên cạnh đang cãi nhau đến mức gần như sắp đoạn tuyệt quan hệ đến nơi vì cô, Kim Đản Đản xem như không nhìn thấy.

Đến khi hai bên thương lượng sẽ cạnh tranh công bằng, cuộc cãi vã mới dừng lại.

Khi hai người nhìn về phía bàn, bên trên đã trống trơn.

Kim Đản Đản đang ôm đĩa đựng cá khô ban nãy, liếm… liếm…

Đơn Duy Mạc đen mặt, trong đôi mắt xanh biếc có chút bất lực: “Tần Hiên, buổi chiều tôi xin nghỉ phép để chăm sóc Tinh Thụy La của tôi!”

Tần Hiên cầm áo khoác khoác lên người, trên mặt nở nụ cười: “Vừa hay đã lâu tôi không đến nhà cậu, hôm nay tôi sẽ đến nhà cậu chơi!”



Kim Đản Đản chớp đôi mắt: Sao cô lại ngửi thấy mùi đồng tính thế này!

Trời ơi!

Đừng!

Tần Hiên này vừa nhìn đã biết là bá đạo công, Đơn Duy Mạc điềm đạm nho nhã như vậy, chẳng lẽ là văn nhã nhu nhược thụ sao?

Kim Đản Đản dùng ánh mắt thù địch nhìn Tần Hiên, đề phòng anh ta.

Tần Hiên nhìn thấy ánh mắt dò xét của cô, bất lực buông tay: “Không phải như những gì em nghĩ đâu, tôi không có hứng thú với đàn ông, chỉ muốn theo đuổi em!”

Kim Đản Đản trợn tròn mắt: Tôi tin anh mới là lạ đó!

Đơn Duy Mạc: Hai người mắt đi mày lại, coi tôi như người vô hình sao?

Anh nắm tay Kim Đản Đản rời đi trước, Tần Hiên đi theo sau bọn họ.

Vì vậy, Tần tổng trước giờ luôn nghiêm túc làm việc lần đầu tiên bỏ làm, đến nhà bạn tốt Đơn Duy Mạc.

Để đề phòng, Đơn Duy Mạc ngồi giữa hai người. Anh nhìn về phía Tần Hiên, đôi mắt xanh biếc hơi nheo lại: “Tần Hiên, kỳ nghỉ lễ Quốc khánh được nghỉ nhiều như vậy sao cậu không đến chỗ tôi?”

Khóe miệng Tần Hiên giật giật: “Lúc trước Tinh Thụy La không ở đây!”



Anh ta chuyển chủ đề: “Đúng rồi, Đơn Duy Mạc, con mèo tên Tinh Thụy La nhà cậu đâu?”

Cả người Kim Đản Đản cứng đờ, sợ đến mức không dám nói chuyện, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Đơn Duy Mạc ấp úng nửa ngày mới hắng giọng nói: “Nó ngốc quá, đi lạc rồi!”

Kim Đản Đản nghe vậy, tức giận đến nỗi muốn nổ tung: “Anh mới ngốc, cả nhà anh đều ngốc!”

Tần Hiên nhìn đôi tai mèo của Kim Đản Đản, càng khẳng định suy đoán của anh ta. Đây chính là mục tiêu mà anh ta muốn chiếm lấy.

Vốn dĩ Đơn Duy Mạc định đợi đến tối sẽ dụ dỗ mèo nhỏ nhà mình, nhưng không ngờ giữa chừng lại nhảy ra một tên phá đám, phá hỏng kế hoạch của anh.

Anh tức tối nhìn Tần Hiên: “Trời tối rồi, Tần tổng, cậu về sớm đi!”

Tần Hiên đứng lên nói: “Cậu nói đúng, tôi nên tắm rửa rồi đi ngủ thôi!”

Anh ta gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau thư ký của anh ta đã mang đồ dùng hàng ngày, đồ ngủ,… của anh ta đến đây.

Tần Hiên đi vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa như đang ở nhà của mình.

Đơn Duy Mạc: Rốt cuộc tên Tần Hiên này đang làm cái quái gì vậy, lẽ nào anh ta thực sự trúng tiếng sét ái tình với Tinh Thụy La rồi?

Kim Đản Đản: Mẹ nó! Hai người bọn họ thực sự có chuyện mờ ám, cô nhất định phải ngăn cản!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.