Chương trước
Chương sau
“Tiểu Mạc, một người trạch nam ngàn năm như cậu mà cũng yêu đương rồi sao? Là hẹn hò trên mạng à?”

“Tiểu Mạc, người ta thích cậu lắm đấy. Trong công ty chúng ta chỉ có hai người đẹp trai là anh và Tần tổng. Tôi cứ cho rằng hai người là một đôi, không ngờ cậu lại hẹn hò rồi!”

Bị một nhóm phụ nữ vây quanh, vành tai Đơn Duy Mạc hơi đỏ, thậm chí không dám nhìn vào họ.

Mới nhắc đến Tần tổng, Tần tổng liền đến rồi. Anh ta mặc một bộ âu phục đen tuyền, áo sơ mi trắng, đôi mắt sắc bén, lông mày sắc nét như đỉnh núi.

Phong thái của anh ta vô cùng tao nhã, nhưng lại mang hơi thở mạnh mẽ, áp bách mọi người xung quanh. Những người đang thảo luận kia đều ngậm miệng lại, lập tức giải tán.

Khi Tần tổng nhìn thấy Đơn Duy Mạc bèn bước về phía anh. Tần tổng hơi liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh anh, sau đó lại nhìn Đơn Duy Mạc, giọng điệu mang theo vài phần giễu cợt:

“Đơn Duy Mạc, tôi còn cho rằng cậu sẽ ôm mấy bộ anime của cậu rồi xem cả đời chứ!”

Đơn Duy Mạc nghe anh ta nói, vành tai đỏ bừng lên. Kim Đản Đản cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Mẹ nó!

Lúc nãy cô nghe có một em gái nói hai người họ là một đôi, không phải hai người đã từng xem mấy cảnh kích tình cùng nhau đó chứ?

Tần Hiên nhìn đôi má ửng hồng của Kim Đản Đản, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

Anh ta đặt mạnh khuỷu tay lên vai Đơn Duy Mạc: “Đơn Duy Mạc, không ngờ cậu ra tay cũng nhanh thật đó, đã cùng em gái này xem anime rồi sao?”



Đơn Duy Mạc nghe anh ta nói thì cảm thấy ngượng ngùng, đánh bay cánh tay của anh ta đang đặt trên vai mình, đứng lên: “Tần Hiên, cậu đừng nói linh tinh!”

Tần Hiên nghiêm túc nói: “Trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cơm, giới thiệu cô ấy với tôi một chút!”

“Được!”

Ánh mắt Tần Hiên nhìn về phía đôi tai mèo của Kim Đản Đản, khóe miệng nở nụ cười: “Em gái, phụ kiện trên đầu của em thật đáng yêu!”

Kim Đản Đản bắt gặp ánh mắt của anh ta, bị dọa sợ, không phải bị anh ta phát hiện rồi chứ!

Không để cô tiếp tục thăm dò, Tần Hiên đã rời đi!

Cô sợ hãi vỗ ngực, nói nhỏ: “Chủ nhân, không phải meo meo bị anh ta phát hiện ra rồi chứ?”

Đơn Duy Mạc định phê bình cô, để cô ngoan ngoãn ở nhà, nhưng nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cô thì đành nhịn.

Anh trấn an: “Đừng sợ, Tần Hiên là bạn của anh, anh ta không phải là kẻ xấu.”

Kim Đản Đản cụp mắt suy tư, cô cứ cảm thấy Tần Hiên hơi quen, hình như cô đã từng gặp anh ta ở vị diện khác. Chắc chắn anh ta không hề đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy.





khi dùng bữa trưa, là ở nhà hàng món Hàn.

Kim Đản Đản lập tức biến thành một con mèo con, nhìn vào thực đơn chảy nước miếng: “Meo meo meo… chủ nhân, tôi muốn thử… tôi muốn thử!”

Không đợi Đơn Duy Mạc mở miệng, Tần Hiên đã cười nói: “Em đáng yêu quá, giống như một con mèo vậy!”

Kim Đản Đản đang bị miêu tinh khống chế lập tức tỉnh táo lại, sợ đến mức lưng toát một tầng mồ hôi lạnh.

Lại thấy Tần Hiên đang nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều: “Em muốn ăn thì ăn đi, đừng ăn cố là được!”

Đơn Duy Mạc lo lắng: “Tinh Thụy La, em ăn ít thôi, đừng ăn hỏng cả bụng đấy!”

Kim Đản Đản thè lưỡi: “Hừ╭ (╯ ^ ╰) ╮, anh thật đáng ghét, meo meo cứ thích ăn đấy, mặc kệ anh!”

Tần Hiên nhìn cô cười, hỏi Đơn Duy Mạc: “Cậu tìm được bảo vật sống này từ đâu vậy? Để cô ấy ở nhà tôi cho tôi nuôi mấy ngày đi!”

Sắc mặt Đơn Duy Mạc tối sầm: “Tần Hiên, cậu nói đùa đủ chưa!”

Tần Hiên cũng không giận, tiếp tục trêu chọc: “Sao? Cậu cũng có phải bạn trai của cô ấy đâu, hình như cậu không có quyền kiểm soát cuộc sống của cô ấy, đúng không?”

Anh ta gắp một con cá khô vào đĩa Kim Đản Đản, nhìn cô ăn.

Bây giờ Kim Đản Đản đã bị món ăn yêu thích của miêu tinh dụ dỗ, gật gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, Tần Hiên nói rất đúng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.