“Không mặc quần áo ở trước mặt người khác là hành vi bất lịch sự!” Giọng nói của Ngộ Không có chút yếu ớt.
Khóe miệng Kim Đản Đản cong cong: “Vi sư là người khác sao?”
Ngộ Không: “Không phải!”
Kim Đản Đản: “Vậy thì thả tay ra!”
Mặc dù Ngộ Không cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn thả tay ra!
Kim Đản Đản thấy dáng vẻ của hắn như cô vợ nhỏ thẹn thùng, đột nhiên cảm thấy bản thân xấu xa quá. Nàng hơi do dự, không làm tiếp được nữa.
Nàng dừng động tác tay lại, cuối cùng vẫn không động vào hắn.
Mặc quần áo lại cho hắn, ôm hắn đi ngủ.
Ngộ Không bối rối nhìn người đang ở trong vòng tay mình, tại sao hắn lại cảm thấy hôm nay sư phụ rất kỳ lạ vậy?
Trong lòng Kim Đản Đản buồn bực đến nỗi không thể buồn bực hơn được nữa. Người mình thích còn chưa hiểu chuyện, đến hôn môi cũng không biết, người tình khỉ này đúng là ngốc không ai bằng.
Rất khuya nàng mới ngủ được, ngủ không ngon, cau mày lo lắng.
Ngộ Không cảm thấy hình như sư phụ có tâm sự, giơ tay vuốt giãn đôi mày đang cau lại của nàng.
Làn da của sư phụ rất tốt, giống như da phụ nữ vậy, nhìn gần như vậy mà cũng không thấy lỗ chân lông. Trên mặt còn có lông tơ mỏng, hai má mềm mọng như có thể ép ra nước, sắc mặt trắng hồng!
Môi của nàng càng hồng hơn, rất đẹp, giống như nụ hoa mỏng manh đang nở rộ.
Vừa rồi chính đôi môi này đã hôn hắn. Ngộ Không nhìn chằm chằm vào đôi môi đó, trong bụng như bị mèo cào, miệng rất khát, hắn nuốt nước bọt.
Nhưng càng ngày càng khát, hắn đành ngoảnh mặt đi, nhỏ giọng đọc kinh Phật: “Sắc tức là không, không tức là sắc…”
Hắn không hiểu kinh Phật, chỉ biết trong đó có tên của mình, niệm kinh Phật sẽ khiến lòng bình yên.
Lần này hắn niệm kinh lâu hơn mọi lần trước đó. Cuối cùng nhịp tim của hắn cũng trở lại bình thường, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Khi Ngộ Không tỉnh dậy, thấy cái đầu nhỏ của sư phụ đang cọ vào cổ mình, hơi thở ấm áp của nàng phả vào cổ hắn như một dòng nước ấm nhỏ.
Trái tim trong lồng ngực hắn lại đập nhanh. Một luồng nhiệt nóng dâng lên, mặt hắn lập tức đỏ bừng.
Hắn hơi dùng lực đẩy Kim Đản Đản ra.
Kim Đản Đản vùng vẫy một hồi, lại ôm chặt hắn vào lòng, quấn lấy hắn như con bạch tuộc, cái đầu nhỏ dụi dụi vào ngực hắn.
Nàng vô tình cọ vào đám lông nhỏ trên ngực Ngộ Không, cảm thấy trên mặt có thứ gì đó cọ vào nhột nhột, nàng duỗi tay lần mò một hồi.
Kéo kéo mấy lần mà thứ kia vẫn không rơi ra. Kim Đản Đản giơ móng vuốt, kéo mạnh.
Cơ thể của Ngộ Không lập tức cứng đờ, tự nhiên sư phụ bứt lông khỉ của hắn làm gì vậy?
Kim Đản Đản kéo mạnh mấy lần, cái thứ phiền phức này như muốn làm khó nàng vậy. Nàng bực bội duỗi tay ra đánh…
Nhưng vẫn vô ích, nàng đành bất lực mở mắt ra.
Nàng thấy Ngộ Không với khuôn mặt đỏ bừng đang ở dưới thân, nàng dời tầm mắt xuống bàn tay còn dính vài sợi lông khỉ của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]