Kim Đản Đản vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, giống như một con cáo chín đuôi xảo quyệt: “Bởi vì số lần làm ít nên tất nhiên là con không quen rồi, làm thêm vài lần là quen ngay!”
Ngộ Không khẽ nhíu mày, hình như sư phụ nói cũng có lý, nhưng đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại cắn môi nhau, ăn nước bọt của nhau chứ?
Kim Đản Đản nhìn ra sự nghi hoặc của hắn, nghiêm mặt lừa hắn: “Không Không à, vi sư cũng vì nghĩ tốt cho con mà thôi. Việc này tốt cho việc lưu thông nước bọt, giảm khả năng mắc bệnh.”
Ngộ Không gật đầu: “Sư phụ, người nói rất đúng!”
Vì vậy hắn chủ động hôn Kim Đản Đản, khóe miệng Kim Đản Đản hơi cong lên: Con khỉ ngây thơ, sớm muộn gì vi sư cũng dụ được con lên giường.
Khụ khụ! Vi sư không cố ý suy nghĩ bẩn thỉu như vậy đâu!
Vi sư bị hệ thống quân ép!
Nụ hôn kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ mới kết thúc, hô hấp của cả hai tăng nhanh. Ngộ Không cảm thấy máu của bản thân sắp sôi trào đến nơi, cả người phấn chấn.
Trước đây hắn chưa bao giờ hôn môi sư phụ, hắn cảm thấy mình đúng là đã sống vô ích.
Khi cả hai đi ra ngoài cùng nhau, Bát Giới và Sa Tăng nhìn chằm chằm vào môi của bọn họ.
Bát Giới tò mò hỏi: “Sư phụ, hầu ca, tối hôm qua hai người đã làm gì vậy, sao môi lại sưng lên thế kia?”
Mặt Kim Đản Đản hơi đỏ, nhưng vẫn nói dối không chớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342893/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.