Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Kim Đản Đản trấn an: “Không có việc gì, đã không có việc gì!”
Kim Đản Đản nhìn thấy cánh tay hắn đỏ tươi, ngước mắt nhìn hắn một cái, mấp máy môi: “Thực xin lỗi…”
Nàng xoay người rời đi. Nàng đi tới phòng hắn đã từng sinh sống, tựa hồ nơi đây còn có hơi thở của hắn.
Nàng cứ như vậy lẳng lặng ghé vào trên bàn, không nói lời nào, không khóc cũng không nháo…
Bạch Thu Diệc lắc đầu, thở dài, chỉ hy vọng Quỷ Vương này sớm ngày điều dưỡng thân thể, nếu không sợ là tiểu sư muội này lại ngây ngốc.
Thời gian nhanh chóng trôi qua ba mùa xuân thu.
Vầng trăng sáng trên bầu trời vẫn cứ đỏ như máu, tựa như tròng mắt của hắn biến đỏ.
Lúc này, nàng không còn để bụng hắn có động qua người khác hay không, chỉ cầu hắn tồn tại là được.
Ánh mắt nàng nhu hòa nhìn quần áo trong tay, giống như hắn còn ở bên cạnh, nói chuyện với nàng.
Nàng sợ quá, sợ hắn không bao giờ xuất hiện nữa.
Đầy trong đầu nàng hiện lên cảnh tượng hắn rời đi, một lần lại một lần tái diễn.
Nàng vẫn còn quá non, hy vọng dùng sức bản thân đối phó với tên ma đầu kia, liên luỵ tới sinh mạng của hắn.
Một trận gió thổi mở tung cửa phòng, có tiếng bước chân tới gần.
Không biết người tới là ai? Kim Đản Đản vốn không chú ý tới hết thảy, thậm chí chưa từng nhìn một cái.
Người tới dừng lại ở trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342844/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.