Chương trước
Chương sau
Bạch Thu Diệc bắt đầu bận rộn đủ thứ việc như kiếm tiền, đoán mệnh, bắt yêu, chiếu cố cho sư muội.

Hắn nhìn bộ dáng sư muội hoang mang lo sợ vừa lắc đầu vừa thở dài, chỉ hy vọng hồ lô màu tím này có thể sớm ngày làm Quỷ Vương bình phục.

Một tháng trôi qua.

Nhìn thấy sư muội ngày càng gầy ốm, trong lòng Bạch Thu Diệc lo lắng, sư muội thật vất vả mới sống qua mười tám tuổi, không thể cứ chết như vậy!

Hắn vì làm cho sư muội khôi phục tinh thần lạ imột lần nữa, lần đầu tiên nhiều chuyện ở trước mặt nàng: “Sư muội, muội còn nhớ rõ Vân Nhiễm ở quỷ điện không?”

Kim Đản Đản: “……”

“Sư muội, nàng chưởng quản toàn bộ quỷ điện, trở thành Quỷ Vương mới!”

Kim Đản Đản: “……”

Trên trán Bạch Thu Diệc toát mồ hôi, tiếp tục ra sức: “Đó là đồ của Quỷ Vương đã từng dùng qua, chẳng lẽ muội muốn nhìn giường chăn của hắn bị người khác ngủ, ngay cả đồ vật cuối cùng còn lưu lại đều trở thành của người khác sao?”

Kim Đản Đản ‘ bộp ’ một chút đứng dậy, thân mình di chuyển qua cửa.

Bạch Thu Diệc: “……”

Hắn chỉ mới ngây người một lát, đã không thấy bóng dáng nàng đâu nữa.



Bạch Thu Diệc lập tức đuổi theo, đi tới quỷ điện, hắn thực sự lo lắng!

Lúc hắn chạy tới, những tiểu quỷ đó đã bị sư muội của hắn đánh cho răng rơi đầy đất.

Mà bây giờ, nàng đang giao đấu với Vân Nhiễm. Vân Nhiễm bị nàng đánh lui về phía sau liên tiếp, mắng: “Hoàng Tiểu Đồng, ngươi điên rồi có phải hay không? Lãnh Mạc Tà đã chết, cũng không phải do ta làm hại, ngươi liều mạng đánh ta như vậy làm gì?”

Kim Đản Đản không có trả lời, vẫn không ngừng ra tay đánh nàng ta.

Nàng dùng đấu pháp liều mạng, làm Vân Nhiễm rất là đau đầu.

Nàng ta nhìn thấy phía sau tới một vị nam tử bạch y, lập tức xin giúp đỡ: “Công tử, ngươi mau cứu ta, nữ nhân này điên rồi!”

Bạch Thu Diệc cũng thực đau đầu, sư muội đây là đả thương địch thủ một ngàn, thì tự tổn hại mình hết tám trăm!

Lúc này chiêu thức của nàng sắc bén, nếu hắn ngăn cản nhất định sẽ bị thương.

Nhưng nếu hắn khoanh tay đứng nhìn, chỉ sợ tánh mạng của công chúa Thiên giới khó giữ được.

Trong khi hắn đau đầu sắp vò đầu bứt tai, thì sư muội hơn một tháng không nói lời nào cuối cùng bỗng mở miệng, nàng lạnh giọng nói với Vân Nhiễm: “Cút cho ta!”

Bởi vì mộ thời gian dài không nói gì, giọng nói của nàng có chút khô khốc, nói ra tự nhiên nghe không được rõ ràng.

“A? Ngươi nói cái gì?” Vân Nhiễm không nghe rõ, hỏi lại một lần.

Giữa trán Kim Đản Đản nổi gân xanh, không nói nữa, bút phán quan trong tay không ngừng huy động.



Vân Nhiễm sợ tới mức phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh. Nàng không chút nghi ngờ, nữ nhân trước mắt này sẽ giết nàng.

Bạch Thu Diệc lập tức ra tay ngăn cản, bút phán quan cọ qua cánh tay hắn, tiếng cắt ống tay áo vang lên, tay hắn nhỏ máu màu đỏ.

Con ngươi Kim Đản Đản nhìn bạch y bị thấm máu đỏ tươi.

Tay nàng run rẩy, sợ hãi…

Máu, lại là máu, là máu người.

Bạch Thu Diệc thừa dịp Kim Đản Đản ngừng công kích, vội vàng nói với Vân Nhiễm: “Còn không mau đi!”

Vân Nhiễm vội vã rời đi, xa xa phía sau truyền đến giọng nói của Bạch Thu Diệc: “Đừng trở về nữa!”

Nàng không kịp trốn, trên mặt đầm đìa nước mắt, hu hu khóc lớn: “A a a a! Phụ hoàng, bọn họ quả thực là một đám bệnh tâm thần!”

Những người này thật là đáng sợ. Một là Quỷ Vương, nàng chẳng sợ cởi hết đứng ở trước mặt hắn, vậy mà hắn cũng không thèm nhìn một cái.

Đạo cô kia càng có bệnh hơn, một tiếng không vừa lòng liền hạ sát thủ với nàng.

Vân Nhiễm nàng cũng không phải dễ chọc, quay đầu lại nhất định nói phụ vương thu thập đám điêu dân này.

Bạch Thu Diệc lập tức điểm huyệt vị trên cánh tay, máu không còn rơi nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.