Kim Đản Đản đấm ngực hắn: “Lãnh…Lãnh Mạc Tà! Chàng mới vừa tỉnh lại, chúng ta liền bạch bạch bạch mà xem được sao?”
Lãnh Mạc Tà dừng lại động tác, ánh mắt hắn sáng ngời, khóe miệng cong lên: “Bạch bạch bạch? Tiểu nương tử dùng từ này rất tốt!”
Dứt lời, con người nhỏ bé trong lồng ngực được hắn đặt ở trên cái giường mềm mại. Hắn quay đầu lại nhìn cửa phòng một chút, lập tức đóng cửa lại.
Hắn ra tay cởi quần áo trên người xuống, động tác duyên dáng tựa như một bức họa tuyệt đẹp.
Kim Đản Đản ngẫu nhiên trộm ngắm hắn một chút, cuối cùng liền quang minh chính đại trực tiếp ngắm.
Dáng người của hắn vô cùng tốt, vừa nhìn liền có thể giúp kích thích sự thèm ăn.
Nàng nuốt nuốt nước miếng, cảm giác có chút đói bụng, rất muốn ăn tươi nuốt sống nam tử quyến rũ trước mặt này.
Quần áo Lãnh Mạc Tà chỉ mới được cởi một nửa, nửa che nửa lộ thân hình, ấn ký hoa bỉ ngạn màu đỏ trên ngực như ẩn như hiện.
Hắn cúi người tới gần nàng, sợi tóc màu đen khẽ quét qua khuôn mặt nàng, khóe miệng gợi lên độ cong mê người.
Hắn quyến rũ nói: “Tiểu nương tử, nàng cứ nhìn vi phu cởi áo quần như vậy, lại không biết tự mình ra tay sao?”
Sắc đẹp trước mặt, đầu nhỏ của Kim Đản Đản ngốc ngốc, ra tay cởi đai lưng của mình ra.
Khi khớp xương ngón tay rõ ràng kia của hắn lướt qua da thịt nàng, một cảm giác tê tê dại dại truyền đến. Nàng mới đột nhiên phát hiện, thế mà nàng lại đã cởi áo ngoài ra từ lúc nào không biết.
“Chàng…” Nàng kinh ngạc khẽ nhếch cái miệng nhỏ.
Cánh môi lạnh lạnh của hắn liền dán tới, không khí trong miệng của nàng bị cướp đi, trái tim nàng khẩn trương nhảy lên.
Âm thanh sột sột soạt soạt cởi quần áo vang lên, ngay sau đó giường màn trắng tinh lay độgn, cũng như bọn họ ngay lúc này.
Nàng xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, ngón tay gắt gao túm lấy khăn trải giường, trong mắt hiện lên sương mù nhẹ nhẹ.
Quả thực không còn lời nào có thể diễn tả, tại sao trong đầu nam nhân này đều là ‘bạch bạch’ vậy!!!
Rốt cuộc dưới sự yêu thương ân cần hàng đêm của Lãnh Mạc Tà, Kim Đản Đản mang thai.
Đứa trẻ đầu lòng là một nam hài tử cực kỳ dễ thương, đôi mắt hồng hồng.
Khi nó vừa được sinh ra, tất cả các quỷ hồn đều quỳ xuống lễ bái.
Kim Đản Đản rất khó hiểu, nàng cảm giác Lãnh Mạc Tà rất chung thủy, không giống như cái loại hoa hoa công tử kia.
Rốt cuộc có một ngày, nàng vẫn nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Trên mặt nàng không chút để ý hỏi: “Ngày đó, chàng rời đi nửa canh giờ, đã làm những chuyện gì với Vân Nhiễm vậy?”
Vẻ mặt Lãnh Mạc Tà mờ mịt, những chuyện này đều đã là chuyện gạo xưa thóc cũ, thế mà bây giờ nương tử lại hỏi.
Giọng điệu của hắn nhàn nhạt nói: “Ta giúp nàng ta giải độc? Làm sao vậy?”
Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản thở phì phò, tựa như một con hổ muốn ăn thịt người. Nàng túm chặt vạt áo trước ngực Lãnh Mạc Tà, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lãnh Mạc Tà, chàng thế mà lại dám động vào nữ nhân khác?”
Lãnh Mạc Tà vừa nghe, liền biết nương tử nhà mình hiểu lầm, lập tức giải thích.
Thật ra ngày đó Vân Nhiễm trúng độc, hắn đưa nàng ta vào một hàn thất bên trong Quỷ Điện, nơi mà hắn thường xuyên luyện công. Bên trong đều là hàn băng ngàn năm.
Hắn muốn để cho Vân Nhiễm dùng hàn băng ngàn năm áp chế Thích xuân tán trong cơ thể, xem có hiệu quả không.
Lãnh Mạc Tà sai người canh ở bên ngoài, khí lạnh trong phòng lạnh băng khiến cho gương mặt đắc ý tươi cười của Vân Nhiễm lập tức cứng đờ, nàng ta siết chặt nắm tay răn rắc.
*
Các ngươi vốn không biết chân tướng, lại chạy đến đây mắng tiểu thiên sứ ╮(╯▽╰)╭
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]