Kim Đản Đản khó chịu chán nản, cô thật sự không phải có ý đó ~
Cô cười ngượng ngùng nói: “Anh Bạch, em chỉ đang nói đùa thôi, anh đừng tưởng thật!”
Ánh mắt của Bạch Mặc tối sầm lại: “Đã trễ rồi, hôm nay em không thoát khỏi tay anh được đâu!”
Ngay sau đó nụ hôn của anh buông xuống, sắc mặt của Kim Đản Đản ửng đỏ lên. Cô cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh, cuối cùng cô nhận ra rằng mình đã đùa quá trớn rồi.
Màn giường được thả xuống, quần áo trên người bị cởi ra, trong căn phòng tràn ngập không khí mập mờ.
Khi Kim Đản Đản tỉnh lại một lần nữa thì đã là ngày hôm sau rồi. Cô đã không còn nhớ mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, mà chỉ cảm thấy bản thân mình giống như khúc gỗ đang lững lờ trôi giữa hồ nước…
Đã không còn bóng dáng của Bạch Mặc ở bên cạnh, dấu vết của một giọt máu ở trên giường đã nói lên chuyện gì đã xảy ra hôm qua.
Kim Đản Đản chán nản lấy ga trải giường che nó lại. Cô vừa mới cử động cơ thể của mình thì xương cốt toàn thân đã như muốn rụng ra thành từng mảnh.
“Bạch Mặc thối tha, để em nhìn thấy anh thì nhất định phải đánh chết anh mới được!” Kim Đản Đản Đan nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cửa phòng được mở ra, Bạch Mặc đang bưng cái chén nhỏ bước vào. Trên mặt anh là nụ cười ấm áp như được tắm ánh nắng mặt trời, quả thực là có thể chói mù mắt Kim Đản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342709/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.