Vào năm tôi năm tuổi, một người phụ nữ mặc quần áo sang trọng với vẻ mặt mệt mỏi đang dắt tay một cô bé tầm bốn tuổi, người phụ nữ đó nhìn tôi mà thất thần ngơ ngẩn.
Cô bé kia chỉ tay vào tôi rồi hỏi: “Mẹ ơi, anh ấy trông giống anh trai quá!”
Người phụ nữ ấy thất vọng lắc đầu: “Đó không phải là anh trai con, chúng ta đi thôi!”
Cô bé giật mạnh góc áo của mẹ mình: “Mẹ, chúng ta dẫn anh đó về nhà cùng mình được không? Chờ sau này tìm được anh trai, chắc chắn anh ấy sẽ rất vui vẻ!”
Bà Hàn không tìm được đứa con trai đã mất tích của mình nên bà ta đã nhận nuôi tôi.
Nhà bọn họ rất giàu, đối xử với tôi cũng vô cùng tốt. Cô bé kia cũng vô cùng đáng yêu, tôi dần dần mở lòng và đón nhận bọn họ.
Tôi được hưởng sự giáo dục tốt đẹp, được hưởng đãi ngộ như thiếu gia nhà họ Hàn.
Tuy nhiên vào năm tôi mười bảy tuổi.
Bọn họ đã tìm được thiếu gia nhà họ Hàn chân chính, muốn đưa cậu ta về nhà.
Mặc cho ai nhìn thấy một kẻ thay thế mình nhiều năm cũng đều sẽ không thích kẻ đó, vì thế bọn họ bắt tôi phải dọn ra khỏi nhà.
Tôi rất tức giận. Dựa vào cái gì mà muốn tôi trả lại tất cả chứ?
Thì ra từ trước đến nay tôi chỉ là một thứ thay thế.
Tôi cho rằng khi bản thân đối xử chân thành với bọn họ thì bọn họ cũng sẽ đối xử thật lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-bach-bien-nam-than-nhe-diem-lieu/3342710/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.